" Nô tỳ không muốn bảo bối gì, nô tỳ chỉ cần tiểu thư quy củ có bộ dáng khuê tú.
Ngài còn là cô nương gả tới thái thú gia nữa đâu!"
Dẹp cái thái thú gia gì đó đi!
Nam Bảo Y khinh thường.
Nàng dọn dẹp sạch sẽ, cầm theo giấy viết bản thảo," Đi, chúng ta đi Ngọc Lâu Xuân."
Đến Ngọc Lâu Xuân, đã thấy nơi này mười phần tiêu điều.
Tấm biển bị tuỳ ý vất bỏ trên mặt đất, lâm viên hoang vu, không chỉ không có nửa người tới nghe hát, ngay cả đoàn hát cũng đều không có bóng dáng một ai.
Nam Bảo Y trong lòng kinh ngạc, ôm giấy viết bản thảo đi lên nhã tọa trên lầu.
Đẩy cửa, mùi rượu nồng đậm đập vào mặt.
Hàn lão bản quần áo không chỉnh tề tựa trên ghế quý phi, ôm bình rượu mơ màng.
Dư quang liếc nhìn Nam Bảo Y, nàng cười khẽ:" Cô nương là tới nghe hát?"
Không đợi Nam Bảo Y trả lời, nàng loạng choạng đứng lên, cánh tay trắng nõn xinh đẹp tuỳ ý kéo cái hoa tay múa,"Thanh y hoa đán, sinh mạt tịnh xấu, cô nương tuỳ tiện chọn, ta đều biết hát."
Nam bảo Y nhăn mặt nhỏ.(ahr)
Nàng tiến lên, đem vị lão bản nhà hát này đỡ đến trên ghế quý phi.
Nàng không hiểu:" Đang làm ăn tốt, sao Ngọc Lâu Xuân bây giờ lại thành cái dạng này?"
Thiếu nữ say đến hai gò má đỏ hồng:" Lúc trước Ngọc Lâu Xuân kinh doanh bất thiện, bị tổ tiên nhà ta mua xuống.
Có thể tổ tiên nhà ta cũng không am hiểu làm ăn, thế nên vụng trộm nuôi dưỡng cô nương mỹ mạo, dùng văn tự bán mình của các nàng dọa dẫm bắt chẹt phu quân các nàng."
Nam Bảo Y ngượng ngùng.
Tổ tiên Hàn lão bản, thật đúng là một nhân tài!
Hàn Yên Lương tiếp tục nói:" Hơn một trăm năm, những nam nhân xấu kia bận tâm mặt mũi, ai cũng không muốn để chuyện lộ ra, vì vậy Ngọc Lâu Xuân góp nhặt rất nhiều tài phú.
Thế nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, hồi trước Liễu Tiểu Mộng cùng cha ngươi cáo trạng Ngọc Lâu Xuân, nha môn rất nhanh liền phán quyết tịch thu toàn bộ tài sản của Ngọc Lâu Xuân....Đầu năm nay, làm ăn khó khăn!"
Thiếu nữ cảm khái, nhưng lại giống như bộ dáng không để ý.
Nam Bảo Y tròng mắt xoay chuyển," Nói cách khác, Ngọc Lâu Xuân đóng cửa rồi?"
Hàn Yên Lương vỗ vỗ bờ vai của nàng," Có phải ta rất đáng thương hay không?"
Nam Bảo Y bộ dáng tươi cười đầy bụng xấu.
Nàng phủi phủi xếp giấy bản thảo kia," Ta có ý hay, có thể khiến Ngọc Lâu Xuân khởi tử hồi sinh....!Hàn lão bản xem cái này một chút."
Hàn Yên Lương xem hết bản giấy bản thảo, bình luận:" Đây thật là một cái cố sự mười phần biến thái cùng cẩu huyết.
Cái này diễn xuất, tên gọi là gì?"
Nam Bảo Y đúng lý hợp tình nói:".
Ta tính toán đem nó chỉnh sửa thành kịch, diễn xuất ở nơi này của ngươi.
Mong Hàn lão bản đem thủ hạ lúc trước tìm trở về, ta nguyện ý xuất ra ngân lượng dùng để thanh toán chi tiêu vặt cùng phí tổn diễn."
Hàn Yên Lương mười phần sảng khoái:" Lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như kiếm lời bạc, ngươi ta chia đôi."
....
Mười ngày sau, Ngọc Lâu Xuân mở cửa lần nữa.
Bách tính Cẩm Quan thành chưa từng nghe qua tên vở kịch cẩu huyết mới lạ như thế, một truyền mười mười truyền trăm, trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, cơ hồ người toàn thành đều biết tiết mục mới của Ngọc Lâu Xuân mười phần đặc sắc.
Cùng lúc đó, bản sách được khắc bản đưa ra thị trường.
Thời đại này dân phong mở ra, loại sách truyện giảng thuật tình yêu này cũng không bị quan phủ phong cấm.
Cố sự cảm thiên động địa lại mười phần cẩu huyết, đả động thật sâu trái tim thiếu nữ, thiếu phụ.
Cùng ngày bán, các hiệu sách lớn ở Hàn Lâm nhai bị tranh mua không còn, phường in ấn phải ngày đêm làm việc mới có thể thỏa mãn nhu cầu thị trường.
Cơ hồ người người đều lấy việc cất giữ quyển kỳ thư này làm vinh.
Lúc Nam Bảo Y đến Tùng Hạc viện thỉnh an, thậm chí trông thấy tổ mẫu cùng Quý ma ma đang cầm < Bá đạo quyền thần yêu ta >, đang lau nước mắt, thẹn thùng thảo luận tình yêu thê mỹ của Đế Sư cùng phu nhân hắn trong sách.
Lão nhân gia thấy nàng tới, từ ái nắm chặt tay nàng," Kiều Kiều nhi, ta cho ngươi xem cái bảo bối < Bá đạo quyền thần yêu ta >, đây là cuốn thoại bản bán chạy nhất năm nay của Cẩm Quan thành đấy! Phải gọi là cái lấy đi nước mắt người đọc."
Quý ma ma cười tủm tỉm bưng trà nóng tới," Lão phu nhân thích, mua hơn mười cuốn tặng người khác, cũng để lại cho ngài cùng tứ tiểu thư một quyển."
" Đều nói người Nam gia chúng ta sẽ không đọc sách, bây giờ bản < Bá đạo quyền thần yêu ta >, ta lại đã đọc xong cả bộ!" Lão phu nhân cao hứng" Sau này chúng ta đi ra ngoài, cũng có thể ưỡn ngực, nói mình là người đọc qua sách."
Nam Bảo Y dở khóc dở cười.
Chỉ là một tiểu thuyết thôi, tính là cái gì sách!
Nàng trở lại Triều Văn viện, đã thấy trên bàn trang điểm đặt một cái hộp gỗ.
Hà Diệp cười nói:" Là lão bản hiệu sách tự mình đem tới, nói là hoa hồng lợi nhuận bán sách."
Nam Bảo Y mở tra, bên trong là một xấp ngân phiếu thật dày.
Nàng đếm, lại có hơn một vạn lượng!
"Hà Diệp!" Nàng kích động