"Ồ?" Hàn Yên Lương hứng thú:" Nam tiểu thư có cao kiến?"
Nam Bảo Y gian xảo tươi cười:" Ngọc Lâu Xuân ngư long hỗn tạp, là chỗ tuyệt diệu để thám thính tin tức.
Ngươi cảm thấy buôn bán tin tức có đáng giá làm hay không?"
Đem tin tức cùng bí mật thám thính được, lấy giá cao bán cho người cần, tỉ như đem tin tức Liễu thị mang thai bán cho nàng.
Trước kia làm cái nghề này người gọi là Bách Hiểu Sinh, chỉ là cái nghề này yêu cầu phúc tạp cần nhân mạch cùng tai mắt, cho nên đã thật lâu không có người làm.
Nhưng Ngọc Lâu Xuân tình huống đặc thù, chưa hẳn làm không nổi.
Hàn Yên Lương cười tủm tỉm đáp ứng.
Tựa hồ lại nghĩ đến cái gì, nàng bỗng nhiên ý vị thâm trường mà cười.
.....
Hoàng hôn đã muộn.
Nam Quảng không dám nghỉ lại bên ngoại thất, lén lút trở về phủ.
Liễu thị tựa vào cửa trạch viện, mỉm cười đưa mắt nhìn hắn đi xa.
Chờ thân ảnh hắn biến mất trong tầm mắt, dáng tươi cười trên mặt cũng dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Lúc trước, Tống thị còn sống lão gia cũng không dám ở lại với nàng qua đêm.
Về sau nàng lại làm Tống thị tức chết, vốn tưởng rằng rốt cuộc có thể quang minh chính đại cùng hắn bên nhau, không nghĩ tới còn chưa được hai năm vui vẻ, liền bị tiểu tiện nhân Nam Bảo Y kia quấy nhiễu.
Rõ ràng nàng mới là nữ nhân lão gia yêu thích, đơn giản không có tam môi lục sính, đơn giản không được lão thái bà thừa nhận, cho nên nàng cũng chỉ có thể trở thành ngoại thất, thậm chí ngay cả ma cà bông ở chợ bán thức ăn cũng dám coi khinh nàng.
Mà nữ nhi của nàng, rõ ràng là hoa dung nguyệt mạo, lại luôn bị vây khốn ở nơi bẩn thỉu này, thậm chí ngay cả nghị thân cũng không tìm được người trong sạch.
Dựa vào cái gì?
" Nương."
Nam Yên khẽ gọi.(ahr)
Liễu thị quay người, thương tiếc sờ lên khuôn mặt nàng," Nam Bảo Y hạ thủ quá độc ác, nửa bên mặt đều bị đỏ....!Đáng thương, thật khiến nương đau lòng!"
Nam Yên lơ đễnh," Chỉ cần ngài bình an sinh hạ đệ đệ, chúng ta liền có cơ hội vào phủ.
Nương, trong bụng của ngài chính là cất giữ hi vọng chúng ta xoay người."
" Nương minh bạch, nương nhất định sẽ bảo hộ hắn thật tốt." Liễu thị vuốt ve bụng, trong mắt bừng bừng dã tâm," Nam Bảo Y chính là chướng ngại để chúng ta vào phủ, ta suy nghĩ cái tiện nhân này sợ là không giữ lại được."
Nam Yên rất tán thành.
Liễu thị quỷ dị cười một tiếng:" Nghe nói thanh lâu có loại bệnh, gọi là hoa liễu, lây nhiễm qua chuyện phòng the, chính là không thể chữa.
Một khi bị mắc, nhẹ thì da thịt thối nát, nặng thì chết.
Nếu để Nam Bảo Y mắc, không chỉ có thể khiến nàng chết, còn có thể khiến thanh danh nàng quét rác, biến thành trò cười."
" Ngài nói thì dễ dàng, thế nhưng Nam Bảo Y mới mấy tuổi? Làm sao có thể cùng nam nhân........"
" Cái này có là cái gì? Nàng không chủ động, chúng ta có thể tìm người chủ động!" Liễu thị khinh miệt lắc khăn, " Mấu chốt là ở chỗ, bên người nàng luôn có nha hoàn bảo hộ, chúng ta không có cách nào để nam nhân có loại hoạn bệnh kia tiếp cận nàng!"
Nam Yên đảo mắt, trong đầu hiện ra một người.
Nàng cười nói:" Nương, chuyện này không cần người phải hao tâm tổn trí, ta sẽ làm thỏa đáng.
Ngày tốt lành của chúng ta, ở ngay phía sau đâu!"
Nàng nói xong, trong đêm thuê xe ngựa ra ngõ hẻm.
Nàng đi vào Hạ phủ, được thị nữ đưa vào thiên sảnh.
Thục quận có mười phần phú quý, năm phần là Nam gia, Hạ gia,Tống gia chiếm giữ.
Chỉ là một cái thiên sảnh của Hạ gia mà thôi, lại xây dựng vàng son lộng lẫy, đến giá cắm nến cũng là chế tạo từ bạc thuần.
Nam Yên một bên đánh giá bố trí nơi này, một bên chờ Hạ Tình Tình.
Thế nhưng đợi nửa canh giờ, còn không thấy bóng dáng Hạ Tình Tình.
Thậm chí bọn nha hoàn ngay cả nước trà điểm tâm cũng không dâng lên cho nàng.
Nàng vuốt vuốt khăn thưởng thức, suy đoán chỉ sợ là vì chuyện ruộng dâu mới khiến cho Hạ Tình Tình sinh ra ý buồn bực với nàng.
Nghe nói Hạ gia thua lỗ hơn trăm vạn lượng bạc trắng đâu!
Trong lúc nàng trầm ngâm, ngoài hành lang rốt cuộc truyền đến động tĩnh.
Hạ Tình Tình được bọn thị nữ vây quanh dẫn đến.
Nàng giơ tay, hướng Nam Yên một bạt tai:" Tiện nhân! Cũng bởi vì chủ ý ngu ngốc của ngươi, mà hại nhà ta tổn thất một trăm vạn lượng bạc! Ngươi là yêu tinh hại người còn dám đến nhà ta?"
Nam Yên chịu một bạt tai, sắc mặt tái nhợt.
Nàng miễn cưỡng cười nói:" Tình Tình tỷ, chuyện ruộng dâu, ta mười phần áy náy.
Ta ở nhà trái lo phải nghĩ, rốt cục nghĩ được biện pháp đền bù cho ngươi."
" Biện