Hàn Yên Lương ngữ điệu lười biếng:" Hai ngày trước, Nam Yên cùng Liễu Tiểu Mộng tới đây nghe hát.
Ta nghe thấy các nàng nghị luận, chủ ý mưu hại đến ruộng dâu Nam phủ là do Nam Yên nghĩ ra."
Nam Bảo Y cầm chặt sổ sách.
Đánh chết nàng cũng không nghĩ đến, chủ ý này lại là do Nam Yên nghĩ.
Chỉ phí ăn mặc của nàng cùng Liễu thị đều là lấy bạc từ trong phủ, làm sao nàng có mặt mũi nào ra loại chủ ý ác độc này?!
Kiếp trước kiếp này, nàng đều khiến người căm hận.
Nam Bảo Y đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo đi ra đi ra ngoài.
Hàn Yên Lương nhíu mày:" Ngươi đi đâu vậy?"
" Tìm Nam Yên tính sổ!"
" A, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt...." Hàn Yên Lương cười đuổi theo.
Bởi vì Nam Bảo Y trước đó đã bị tính toán hai lần nên hiện tại Nam Yên cùng Liễu thị trôi qua mười phần bần hàn.
Các nàng thuê một toà viện trạnh nhỏ trong hẻm ở chợ bán thức ăn.
Từ sáng sớm đến tối bốn phía đều hò hét ầm ĩ, các loại mùi gia cầm cùng rau héo úa tràn ngập trong không khí, cũng không phải là chỗ ở thích hợp cho tiểu thư khuê các.
Xe ngựa của Nam Bảo Y dừng ở đầu ngõ.
Nàng khí thế tiến thẳng đến viện trạnh kia, kêu Hà Diệp đi gõ cửa
Hà Diệp gõ cửa ầm ầm, dẫn tới hàng xóm xem náo nhiệt.
" Đừng gõ! Hỏng cửa nhà ta, ngươi lại đền được sao?"
Nam Yên không nhịn được to tiếng truyền ra, rất nhanh mặt lạnh mở cửa:" Đã nói ba ngày sau giao tiền thuê, ngươi thúc cái gì mà thúc...."
Còn chưa dứt lời, lại phát hiện đến nhà bái phỏng không phải là chủ nhà, mà là Nam Bảo Y.
Nàng kinh ngạc:" Tại sao là ngươi...."
" Bốp!"
Nam Bảo Y lưu loát cho nàng một bạt tai.
Nam Yên sợ ngây người.
Nàng che má đỏ bừng," Nam Bảo Y, ngươi, ngươi dám đánh ta?!"
Nam Bảo Y cười lạnh,"Chủ ý mưu hại ruộng dâu nhà ta, là ngươi nghĩ ra? Nam Yên, những năm nay chi phí ăn mặc của các ngươi, tất cả đều là cầm bạc từ nhà ta, ngươi thật là không biết xấu hổ!"
Nam Yên biểu lộ đột biến.
Nam Bảo Y thế mà biết chuyện này!
Nhưng loại sự tình này không thể thừa nhận.
Nàng hai mắt rưng rưng, sợ hãi rụt rè:" Bảo Y, ta cả ngày đều trong nhà thuê hoa đọc sách, hiếu thận mẫu thân, mặc dù trước đó nghe nói ruộng dâu trong nhà xảy ra vấn đề, những không nghĩ tới chân tướng lại đáng sợ như thế...!Đầu độc, đó cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được, ngươi nhất định phải báo quan mới được!"
Nam Bảo Y giận quá hoá cười.
Mặt dày như Nam Yên đời này ít thấy.
Nàng lười nhác cùng nàng kéo mồm mép, còn muốn đánh nàng thêm hai bạt tai cho hả giận, trong trạnh viện đột nhiên truyền ra giọng nói của nam nhân.
" Yên nhi, chủ nhà tới sao? Đuổi hắn đi, nói cho hắn biết chúng ta có bạc, ba ngày sau sẽ giao tiền thuê!"
Nam Bảo Y máu toàn thân đều xông lên đầu!
Đây là giọng của lão cha nàng.
Nàng xông vào viện trạnh.
Trong sân nhỏ trồng một gốc cây lựu, bây giờ hoa lưu vừa tàn cành lá um tùm, lão cha nàng đang bồi Liễu thị ngồi trên ghế xích đu, nghiễm nhiên là bộ dáng phu thê tình thâm.
" Cha!" Nàng tức giận," Ngài không phải đã đáp ứng tổ mẫu đoạn tuyệt không lai vang với Liễu thị sao?"
Nam Quảng ngơ ngác.
Hiển nhiên không nghĩ tới, người đến vậy mà là tiểu nữ nhi của mình.
Thật lâu, hắn mới chột dạ cười nói:" Kiều Kiều, người sống trên đời này, quan trọng nhất là nhân tình.
Tiểu Mộng là phu nhân của ta, Yên nhi là thân nữ nhi của ta, ngươi nói phần máu mủ tình thân này, sao có thể dứt bỏ được? Ngươi lớn rồi, càng phải hiểu chuyện, ngươi phải hiểu cho phụ thân!"
Hiểu cái quỷ!
Nam Bảo Y hận không thể cho hắn một chày!
Nàng ngăn lại tức giận, cười lạnh:" Coi như ngài muốn chiếu cố bọn họ, ngài dựa vào cái gì cầm bạc trong phủ đi chiếu cố? Có bản lĩnh, ngài tự thân đi kiếm bạc đi!"
" Kiều Kiều hiểu lầm, ta không có lấy bạc trong phủ." Nam Quảng cười híp mắt giải thích," Hồi trước ta hồi phủ, không phải tổ mẫu ngươi bắt ta quỳ ở từ đường sao? Ta thấy có mấy cái chân kim nến không dùng đến, thuận tay cầm đi.
Dù sao chân kim nến kia cũng không cần dùng tới, còn không bằng đem đi cầm cố, cho mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi mua thêm trang sức!"
Nam Bảo Y tức giận tới cực điểm.(ahr)
Phụ thân nàng ăn cây táo rào cây sung như thế, thực sự là kiếp trước nàng tạo nghiệt!
Nàng trầm giọng:" Người ngài cũng đã gặp, hiện tại cũng nên theo ta về nhà."
"Cái này..." Nam Quảng không khỏi liếc nhìn về phía Liễu thị.
Liễu thị vuốt bụng, nét mặt vui cười như hoa:" Bảo Y lần đầu tiên tới nhà chúng ta, vẫn nên ở lại ăn cơm rồi đi, nếu không người khác lại nói chúng ta không có đạo đãi khách.
Lão gia nhân từ, biết ta mang thai một tháng, cố ý mua cho ta rất nhiều đồ bổ dưỡng, đã phân phó tỳ nữ đi làm.
Ngươi cùng Yên nhi đi thư phòng xem sách, rất nhanh liền có thể ăn cơm."
Hoàng hôn ngày hè, gió mát hiu hiu thổi.
Phố xá sầm uất ồn ào náo