Từ Nhan phủ ra, bên trong cái sọt của Đỗ Tam Nương còn có mấy bánh hạt dẻ, là do vị nữ đầu bếp kia cho.
Đỗ Tam Nương đi dạo trong thành, nhìn đông sờ tây, hiếm khi xa xỉ đến quán ăn kêu tô mì.
Sau khi ăn xong, nàng chùi miệng rồi mới đi về chợ phía tây.
Đến giữa trưa, lúc này xác suất sẽ kiếm được hàng giá rẻ cao hơn buổi sáng.
Đỗ Tam Nương ung dung chậm rãi đi dạo, nàng nhìn xung quanh, thấy đa số là đồ vật trong nhà đã có.
Lúc nàng đang thở dài, một người đàn ông ăn mặc như thợ săn đặt con hồ ly trên cái sạp trước mặt, con hồ ly kia có bộ lông màu trắng, nó mở đôi mắt to long lanh nước vô cùng đáng thương mà nhìn nàng, kêu lên, trên đùi nó bị thương do bẫy thú.
Đỗ Tam Nương nhìn từ trên xuống dưới, thầm nghĩ màu lông của vật nhỏ này thật là tốt, nếu mà đưa đến Nhan phủ, có lẽ các chủ tử ở trong phủ sẽ rất thích.
Bộ dạng của người thợ săn kia là khoảng 30, 40 tuổi, nhìn thấy là một người thành thật.
Đỗ Tam Nương chỉ con hồ ly trắng ở trước mắt ông ta, hỏi: "Thúc, có bán con hồ ly này không?"
Thợ săn nhìn nàng từ trên xuống, nói: "Cô nương, nếu ngươi mua con này về chắc chắc cha mẹ ngươi sẽ mắng ngươi đấy."
Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Đại thúc, ta tự có thể làm chủ."
Nói xong nàng có chút chột dạ, nếu nàng mà mua con hồ ly này về, chắc chắn sẽ bị mắng.
Nhưng nàng cũng không phải mua về để nuôi, chờ khi chữa khỏi vết thương cho nó, thì sẽ đưa nó đến Nhan phủ.
Chỉ nhìn cách Nhan phủ mua con kỳ nhông kia, thì biết đó một khách hàng giàu nứt đố đổ vách, nếu không kiếm bạc từ Nhan phủ vậy nên kiếm bạc của ai đây!
Đỗ Tam Nương còn thấy trước sạp của ông ta còn có một con hoẵng, con ngươi đảo một vòng, nảy ra ý hay, nàng nói: "Đại thúc, nếu ta giúp thúc bán con hoẵng này, vậy thúc có thể bán rẻ hồ ly cho ta được không?"
Thợ săn cười nói: "Nếu quả thực là như vậy, vậy thì ta sẽ cho ngươi con hồ ly này."
Ngay lập tức trong lòng Đỗ Tam Nương bừng lên ý chí, xắn tay áo lên muốn làm việc lớn một phen, nàng liếm môi một cái: "Đại thúc, thúc mau thu dọn rồi đi theo ta."
Người đàn ông trung niên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, nói: "Cô nương, ngươi đừng có lừa ta đấy."
Đỗ Tam Nương mở miệng cười nói: "Đại thúc, nếu mà ta lừa thúc, thì ta sẽ mua con hoẵng này cho!"
Dù sao cũng không buôn bán được, người đàn ông trung niên nghĩ nghĩ, nói: "Vậy được rồi, ta sẽ tin ngươi một lần."
Sau khi thu dọn xong, người đàn ông trung niên đó đi theo nàng, Đỗ Tam Nương nheo mắt lại, hai người đi đến chợ phía Tây, Đỗ Tam Nương nhìn ông ta, lại nói: "Đại thúc, chờ một lúc nữa.
Thúc hãy nói mình là Nhị thúc của ta, nhưng tuyệt đối đừng nói lỡ miệng."
Nếu Nhan phủ biết nàng là một kẻ đầu cơ trục lợi, sợ đối phương sẽ không có ấn tượng tốt về nàng.
Người đàn ông trung niên xoa xoa đôi bàn tay: "Được, ngươi nói thế nào thì thế đó!"
Nhìn thấy đã đến Nhan phủ, Đỗ Tam Nương duỗi tay chỉ cái trách viện kia: "Đại thúc, chính là chỗ đó, đây chính là nhà giàu ở trong thành."
Người đàn ông trung niên kia nhìn bức tường cao lớn, trong nháy mắt có hơi lo lắng, ông ta nói: "Cô nương, khách hàng mà ngươi nói chính là ở đây sao?"
Đỗ Tam Nương gật đầu.
Lúc này người đàn ông trung niên có hơi tức giận, sớm biết vậy đã không đi theo, loại nhà cao cửa rộng này, sao có thể mua những đồ của nông dân như bọn họ.
"Cô nương, ta thấy coi như chuyện này đến đây thôi, ôi, ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, người lớn trong nhà dạy ngươi như thế nào vậy."
Đỗ Tam Nương nói: "Đại thúc, thúc cứ tin ta một lần đi, vị quản gia trong phủ này cũng thường mua đồ của ta, ta cũng hay lui tới nơi này."
Người đàn ông trung niên nhìn tuổi nàng cũng không lớn lắm, lại càng nói càng không hợp lý, trong nháy mắt muốn quay người bỏ đi.
Đỗ Tam Nương cắn môi, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, nàng tuổi còn nhỏ, không có nghĩa lời của nàng là lời nói dối!
Lúc nàng đang buồn bực, thì nhìn thấy người quen ở phía trước, nàng vội vàng nói: "Đại thúc, ta lấy cái sọt này thế chấp cho thúc, thúc ở đây mà nhìn.
Đại thúc muốn bán bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông trung niên nói: "Vậy nếu ngươi có thể bán hơn một xâu tiền, ta sẽ tặng hồ ly này cho ngươi."
Đỗ Tam Nương cười nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!"
Nói xong nàng bỏ cái sọt xuống, thình thịch chạy về phía trước.
Lục Trạm vừa đi đưa đồ cho khách, đang chuẩn bị đi về, đột nhiên cảm giác có người kéo xiêm y của hắn lại, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, thật sự đúng là huynh."
Lục Trạm cau mày: "Tại sao lại là ngươi!"
Đỗ Tam Nương mím môi một cái: "Lục đại ca, huynh có thế giúp ta một việc không, nếu huynh giúp ta, ta sẽ mời huynh ăn bánh ngọt."
Lục Trạm nhớ lại nàng làm bữa cơm cho mình lần trước, nói: "Ta không muốn ăn bánh ngọt của ngươi, ta sẽ giúp ngươi, chờ lát nữa người nấu cơm cho ta, ngươi yên tâm, ta sẽ đưa ngươi trở về."
Đỗ Tam Nương gật đầu không chút do dự, chẳng qua chỉ là nấu cơm, kéo dài ít thời gian, nếu mà so với tiền, đương nhiên tiền sẽ quan trọng hơn.
Kêu Lục Trạm đi theo mình, Đỗ Tam Nương đến trước mặt người thợ săn kia, nói: "Đại thúc, ngươi đưa sọt của thúc cho huynh ấy cõng, còn thúc ở đây trông coi đồ của ta, chờ lúc nữa ta sẽ ra khỏi hẻm nhỏ kia.
Nếu thúc không tin tưởng ta, thì thúc hãy tìm huynh ấy, nhà huynh ấy ở trong thành, họ Lục, tên là.."
Nàng cẩn thận nhớ lại lúc trước người khác gọi hắn là gì, nhưng nghĩ mãi mà không nhớ ra.
Lục Trạm mở miệng nói: "Kẻ hèn này họ Lục, tên chỉ có một chữ là Trạm, tùy tiện tìm người đều có thể thăm dò được."
Thợ săn nhìn vóc dáng cao