Đỗ Tam Nương hỏi: "Thúc, thúc biết phụ thân ta sao?"
Người đàn ông trung niên kia gật đầu nói: "Biết, biết chứ.
Trước kia hắn cùng thẩm nhi về bên ngoại, còn cùng chơi với ta nữa mà."
Đỗ Tam Nương bừng tỉnh hiểu ra, thầm nghĩ thì ra là vậy.
Người đàn ông trung niên này là người cùng chỗ Vương Thị, trước kia Vương thị mang theo bọn nhỏ về nhà ngoại, Đỗ Hoa Thịnh thường chơi với ông ấy.
"Cô nương cứ gọi ta là Ngụy thúc được rồi." Nói xong Ngụy Đại Trụ lấy con hồ ly trắng ta, lại cầm một đầu dây cỏ bện vào cổ nó: "Này, cho ngươi."
Đỗ Tam Nương vội vàng tháo cái sọt xuống, để cho ông ấy bỏ hồ ly trắng vào trong, nàng nheo mắt cười nói tiếng cảm ơn.
Ngụy Đại Trụ nói: "Vậy thúc đi đây, chờ quay về ta sẽ đi thăm phụ thân ngươi."
Đỗ Tam Nương vẫy tay với ông ấy, nhìn ông ấy rời đi.
Con hồ ly trắng kia ở trong sọt kêu lên, Đỗ Tam Nương nhìn vật nhỏ này, trái lại trong nhất thời có chút khó xử.
Vật nhỏ này, nàng nên cho nó ăn gì đây? Lúc trước chỉ muốn bán lấy tiền, nên quên hỏi.
Lục Trạm cùng nàng đứng nửa ngày, gặp nàng còn chưa định đi, nhíu hai lông mày lại, nói: "Còn không đi sao?"
Nghe giọng hắn không vui, Đỗ Tam Nương vội vàng cõng cái sọt: "Bây giờ đi, trong nhà huynh có đồ ăn không?"
Lục Trạm ừ một tiếng, nhanh chân đi về phía trước, Đỗ Tam Nương thấy tâm trạng của hắn không được tốt lắm, nên nàng không nói chuyện mà đi theo phía sau hắn cả một đường.
Đến Lục gia, Đỗ Tam Nương rất tự giác xuống bếp nấu cơm cho người ta, nàng lại nghĩ đến Tứ Nương ở nhà vẫn đang chờ nàng mua con gà mái đang ấp về.
Xoa xoa cái tay, ra nhìn Lục Trạm ở trong sân chẻ củi, nàng nói: "Lục đại ca, huynh có biết nhà nào gần đây có bán con gà mái đang ấp không? Nhà ta có mấy cái quả trứng vẫn đang chờ ấp."
Lục Trạm dừng búa lại, nhìn qua nàng, đôi mắt kia trừng lớn, Đỗ Tam Nương bị hắn nhìn như vậy, vội vàng khoát tay, nói: "Nếu phiền quá thì quên đi."
Lục Trạm im lặng cầm củi vừa bổ ra vào phòng bếp, Đỗ Tam Nương vội vàng dịch người ra cho hắn vào.
"Muốn gà mái đang ấp như thế nào?" Sau khi hắn bỏ củi xuống ngẩng đầu hỏi nàng.
Căn bản Đỗ Tam Nương không nghĩ đến hắn sẽ trả lời lại nàng, nên vội vàng nói: "Sao cũng được, ta sẽ đưa tiền cho huynh."
Nói xong nàng quay lưng lại lục cái sọt của mình, bên kia Lục Trạm không quay người lại mà đi ra cửa, Đỗ Tam Nương vội vàng kêu: "Này..
Huynh chờ một chút, còn chưa có lấy tiền mà."
Không chờ nàng nói xong, người kia đã bước ra khỏi sân.
Đỗ Tam Nương méo miệng lại, nàng cất tiền: "Không có tiền để trả, ta xem huynh làm sao trở về."
Nói xong nàng xiay người lại đi làm cơm cho người kia, lại nhìn thấy thịt, Đỗ Tam Nương lẩm bẩm nói: "Người này bữa nào cũng ăn thịt, thật đúng là xa xỉ."
Nói xong nàng lắc đầu, cảm thấy người này thực sự không biết tiết kiệm.
Tuy nói trong nhà không có trưởng bối, cũng không thể ăn xuống xa xỉ như vậy.
Lúc này Đỗ Tam Nương còn không biết người này là cái thợ rèn, sức ăn rất lớn, lớn hơn người thường nhiều, nhưng ở trong mắt nàng, đối phương chỉ là một người phá của thôi!
Đỗ Tam Nương ở trong bếp bận rộn vừa làm vừa ngắm một điệu hát dân gian.
Tình cờ có người đi ngang qua sân Lục gia, nhìn trên nóc nhà Lục gia lượn lờ khói bếp, còn tưởng rằng có Lục Trạm ở đây, đi đến gọi hai tiếng Lục Trạm, thấy không ai trả lời, lại đi về phía phòng bếp, gặp trong phòng bếp có một cô nương lạ mặt, ngay lập tức có chút kinh sợ.
"Lục..
Lục Trạm đâu rồi?"
Đỗ Tam Nương cầm cái muôi quấy gạo trong trong nồi, để không bị sống, nàng trả lời: "Huynh ấy đi ra ngoài rồi?"
Giọng nói của tiểu cô nương này rất là trong trẻo, nhìn thấy tuổi không lớn lắm, người nọ mau chóng rời đi, vừa đi vừa sờ lên trán, thầm nghĩ sao lại có một tiểu cô nương ở trong nhà Lục Trạm.
Người phụ nữ mà trước kia Lục Trạm lấy về đã bỏ chạy, mọi người đều biết, thúc thẩm của hắn đang nhờ người làm mai, ai nào ngờ trong nhà Lục Trạm lại có một tiểu cô nương, thật không biết tên nhóc đi lừa người ở đâu.
Lúc này Lục Trạm đã đến nhà thúc của mình, Lục Chí Phúc nhìn thấy hắn đến, liền giữ hắn ở lại ăn cơm, Lục Trạm lắc đầu: "Nhị thúc, Nhị thẩm có ở đây không?"
Lục Chí Phúc chỉ vào trong phòng, Lục Trạm kêu: "Nhị thẩm.."
Bạch thị ấy một tiếng, từ trong nhà ra, nhìn thấy hắn liền nói: "Trạm ca nhi, sao ngươi lại đến đây."
Lục Trạm mím môi một cái, hỏi: "Thẩm nhi, nhà thẩm có gà mái đang ấp trứng không?"
Bạch thị tò mò nhìn hắn: "Sao vậy, con muốn nuôi gà hả?"
"Thẩm nhi, người cứ nói có hay không.
Nếu không có con đến chỗ khác hỏi."
Bạch thị nói: "Trạm ca nhi, nếu ngươi muốn nuôi gà, ta sẽ cho ngươi hai con, chứ nhà ta không có gà mái ấp trứng."
Lục Trạm mím môi một cái, nói: "Vậy ta đi xung quanh hỏi một chút."
Nói xong hắn muốn đi, Bạch thị không nghĩ sao hôm nay hắn lại đột nhiên đổi tính, nàng nói với hắn: "Trạm ca nhi, ngươi đến nhà Nhị Mãng gia hỏi một chút."
Lục Trạm ừ một tiếng, Bạch thị lại nói: "Trạm ca, trước kia Tần bà bà đi nhìn một cô nương, rất là tài giỏi, ngươi có muốn.."
Lời còn chưa nói xong, thì đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.
Bạch thị thở dài, nhìn người đàn ông nhà mình: "Ông là Nhị thúc của nó, ông có thể nói với nó không, năm nay cũng đã 20 tuổi rồi! Với cái tuổi này của con, làm gì có ai còn chưa thành thân?"
Lục Chí Phúc nó: "Đứa nhỏ này có chủ ý của riêng mình, sao ta có thể ép buộc nó được."
Bạch thị thở dài một cái: "Lúc trước Tần Đại nương đến nói, nói là bà ấy quen biết một người, mặc kệ là nhân phẩm hay tướng mạo đều là rất tốt, cũng là một người biết chịu khó, trong nhà còn có đệ đệ và muội muội, phụ mẫu đều là người thành thật.
Chỉ là tuổi vẫn còn nhỏ, ta vẫn còn đang do dự."
"Cô nương kia bao nhiêu tuổi?"
"Mười ba tuổi, qua năm là 14, nói muốn chờ nàng cập kê rồi mới xuất giá.
Ông nói xem nếu chờ nàng sinh con, thì chẳng phải chờ đến 3, 4 năm sao, Trạm ca cũng bao lớn rồi." Bạch thị thở dài, tuổi tác đúng là quá nhỏ.
Nhưng không biết ai nhiều chuyện tung tin đồn nhảm, Nói cơ của Lục Trạm nhà bọn họ có bệnh, Bạch thị tức giận đến mức muốn xé nát cái miệng đối phương!
Chuyện này đã