Lục Trạm đưa Đỗ Tam Nương về nhà, giống như trước kia, gặp người quen thì hắn nói là người đến lấy đồ.
Bình thường gương mặt của Đỗ Tam Nương rất trẻ, người lại nhỏ, đứng trước mặt hắn như là một đứa trẻ, những người kia muốn trêu đùa Lục Trạm, nhưng khi nhìn bộ dáng không có đường cong của Đỗ Tam Nương, cũng im lặng lại.
Con hồ ly trắng trong sọt của Đỗ Tam Nương kêu chít chít, Đỗ Tam Nương nhìn Lục Trạm hỏi: "Lục Trạm, huynh có biết hồ ly ăn cái gì không?"
Lục Trạm cũng không quay đầu lại: "Không biết!"
Đỗ Tam Nương méo miệng lại, người này không thể làm ra vẻ mặt tốt hơn được sao?
Con gà mái ấp kêu vài tiếng, Đỗ Tam Nương thở dài, hi vọng khi về không có bị mắng quá thảm.
Lục Trạm không nói nhiều, trong lòng Đỗ Tam Nương có chuyện phải suy nghĩ, nên không thèm phản ứng lại với hắn.
Đi một đoạn đường thật dài, đỗ Tam Nương nhớ tới vấn đề, nàng cẩn thận liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Lục Trạm, cô nương mà ta nói cho huynh nghe lần trước, huynh có muốn gặp một chút không?"
Lục Trạm liếc nàng một cái, Đỗ Tam Nương vội vàng nói: "Bộ dáng nàng ấy rất là cao to, thân thể cũng khỏe mạnh, sức lực rất lớn, cơ thể đặc biệt tốt.
Nếu huynh muốn gặp một lần, chờ sau khi họp chợ lần nữa ta sẽ dẫn nàng ấy vào thành, huynh đứng ở trong bóng tối lén nhìn thử, nếu như nhìn trúng, ta sẽ nói cho huynh biết đó là cô nương nhà nào, rồi huynh kêu bà mối đến cửa nói tốt cho huynh, vậy được không?"
Lục Trạm nhíu mày, hoài nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới, cũng không nói chuyện.
"Ta nói thật đó, càng nhìn càng cảm thấy xứng với huynh.
Không phải huynh nói muốn tìm một thân thể tốt sao, đảm bảo thân thể của nàng ấy đạt tiêu chuẩn!" Nói xong nàng nhếch môi, lại nói: "Tốt xấu gì huynh cũng từng cứu ta, ta chắc chắn sẽ không lừa huynh đâu, cô nương kia mà làm thê tử của huynh, chắc chắn thúc thẩm nhi nhà huynh sẽ vừa ý."
Lục Trạm không quan tâm chỉ ừ một tiếng, Đỗ Tam Nương nói: "Vậy coi như đã quyết định rồi, chờ lần họp chợ tiếp theo, ta sẽ dẫn nàng ấy theo, nhưng ta phải tìm huynh ở đâu?"
Lục Trạm nói: "Khi nào?"
Đỗ Tam Nương bấm đốt ngón tay tính tính, nói: "Lần tiếp theo..
Bảy ngày sau đi.
Như vậy đi, đến lúc đó huynh ở cổng thành chờ ta, đứng ở phía xa nhìn là được rồi."
"Ta đã biết."
Lần nữa đến cửa thôn, Đỗ Tam Nương nhảy xuống xe, nàng vẫy tay về phía Lục Trạm: "Hẹn gặp lại!"
Nói xong nàng cũng quay đầu lại mà liên tục chạy về phía trước, con gà mái ấp ở trên tay cục cục kêu không ngừng.
Lục Trạm nhìn nàng chạy, thầm nghĩ sao vừa rồi mình lại đồng ý! Hắn cũng đâu vội vàng muốn lấy thê tử!
- -
Đỗ Tam Nương về đến nhà, ở trong sân kêu lên: "Tứ Nương, Phong ca, mau ra đây, nhìn xem tỷ mang gì về nè."
Tứ Nương vội vàng chạy ra, nhìn thấy con gà trong tay Tam Nương, con bé hỏi: "Tỷ, đây là gà mái ấp sao?"
Đỗ Tam Nương gật đầu, bỏ con gà xuống đất, con gà kia kêu cục cục thật to: "Tứ Nương, ôm nó đi ấp cho trứng nhỏ đi."
Tứ Nương vội vàng ôm con gà mái ấp kia bỏ chạy, đỗ Tam Nương kêu: "Còn chưa tháo dây thừng đâu."
Đỗ Phong từ trong nhà ra, nhìn Tứ Nương một chút, nói: "Tỷ, tỷ chiều muội ấy như vậy, muội ấy nói muốn gà mái ấp thì tỷ liền mua gà mái ấp, chút nữa nương sẽ nói tỷ thôi."
Tứ Nương vểnh cái miệng nhỏ nhắn nói: "Nương mới sẽ không nói, ta muốn ấp trứng thành gà con! Lớn lên sẽ bán lấy tiền!"
Lời của bọn trẻ chọc nàng cười không thể ngậm miệng lại được, nàng nháy mắt, nói: "Phong ca, đệ nhìn xem bên trong sọt của tỷ có cái gì nè."
Nói xong nàng ôm con hồ ly trắng ra, Đỗ Phong kinh ngạc nhìn nàng: "Tỷ, đây là con gì vậy?"
Đỗ Tam Nương cười nói: "Đây là hồ ly trắng, một vụ đại thúc đã cho ta."
Gương mặt Đỗ Phong tràn đầy tò mò, lúc này cũng đã hấp dẫn sự chú ý của Tứ Nương, ngay cả gà mái ấp cũng ném sang một bên: "Tỷ, nó thật đẹp, muội có thể sờ nó không?"
"Đương nhiên có thể." Đỗ Tam Nương cười nói.
Chắc là do có nhiều người, nên hồ ly trắng có chút sợ, ngay lập tức kêu lên, Đỗ Tam Nương nói: "Chắc nó sợ người lạ, trước tiên đừng có đến gần."
Vừa nói vừa bỏ hồ ly trắng vào bên trong sọt, sau đó đúng lúc con gà mái ấp kia, đã cắt dây thừng chui vào trong ổ gà, lẳng lặng ấp mấy quả trứng gà rừng kia, Đỗ Tam Nương nói: "Hi vọng các ngươi có thể nở ra, nếu không thật sự có lỗi với con gà mái ấp này."
Con gà mái vào trong chòi, kêu ục ục vào tiếng rồi yên tĩnh lại.
"Tỷ, tỷ..
Con hồ ly trắng này bị thương sao?" Đỗ Phong chạy trong chuồng heo hỏi.
Đỗ Tam Nương ừ một tiếng: "Nó thụ thương, Phong ca, đệ mau đi lấy rượu của phụ thân ra đây."
Đỗ Phong nhíu mày: "Tỷ, phụ thân rất quý cái bình rượu đó, đệ mà lấy rượu của người, chắc chắn sẽ bị mắng."
"Chỉ lấy một chút xíu thôi, phụ thân sẽ không biết đâu.
Ngoan, lần sau tỷ sẽ mua kẹo cho đệ ăn."
Đỗ Phong mím môi, hắn mới không phải vì ăn kẹo đâu, thằng bé thầm nói như vậy, sau đó liền chạy vào nhà chính.
Ôm con hồ ly trắng ra, Đỗ Tam Nương nhìn đôi mắt long lanh của nó, dịu dàng nói: "Đừng sợ, chúng ta là muốn cứu ngươi.
Chờ dưỡng thương tốt lên rồi, thì ngươi sẽ lại làm một con hồ ly trắng xinh đẹp."
Đỗ Phong lấy rượu gần nửa bát, một bên nói: "Tỷ, tỷ tuyệt đối đừng nói là do đệ làm."
Đỗ Tam Nương mỉm cười gật đầu, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi con hồ ly trắng, da thịt bay tứ tung, nhìn rất là dọa người.
Cầm chiếc khăn nhỏ lau mấy thứ bản ở xung quanh vết thương, một bên lau một bên thổi, Tứ Nương cũng học bộ dạng của tỷ mình, thổi vào nó, hồ ly trắng lại kêu vài tiếng, nghe thấy liền làm cho lòng người trở nên mềm nhũn.
Sau khi