Lục Trạm nói được là làm được, thật sự dẫn Đỗ Tam Nương đến cửa thôn mới chịu đi.
Đỗ Tam Nương lại cảm ơn hắn lần nữa, vào cái thời đại này, có thể ăn một bữa bột mì thì món đó cũng đã thành món ngon nhất đời.
Đỗ Tam Nương gần như là chạy như điên trở về nhà, lúc nàng về đến nhà thì nương vẫn chưa về.
"Phụ thân.." Đỗ Tam Nương cõng cái sọt vào thẳng nhà.
Đỗ Hoa Thịnh nhìn thấy nữ nhi mình về, vui vẻ nói: "Tam nương về rồi à."
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, lúc ở trên đường nàng hái một ít rễ cỏ khô héo bỏ vào trong sọt, sau đó mới bỏ bánh nương vào, dùng rể khô che lại, nàng đâu dám giống người kia để đồ ăn lộ ra ngoài.
"Phụ thân, người nhìn xem ta cầm cái gì về nè."
Đỗ Tam Nương vừa nói vừa đưa tay vào trong sọt tìm đồ, ngay lập tức nàng lấy một dây bánh bột ngô ra, Đỗ Hoa Thịnh trợn tròn mắt nhìn nàng, vẻ mặt khiếp sợ và hỏi: "Cái này..
Con tìm ở đâu ra vậy?"
Đỗ Tam Nương cười nói: "Có một vị đại ca đi ngang qua, hắn thấy con là một tiểu cô nương rất đáng thương, nên lấy bánh nướng của mình cho ta.
Ban đầu con nói không cần, nhưng hắn nhất quyết phải cho con, nên con không thể làm gì khác đành phải nhận."
Đỗ Phong nhìn mấy cái bánh nướng kia, đôi mắt lập tức sáng rực, mong chờ nhìn tỷ tỷ của mình, Đỗ Tam Nương nhéo khuôn mặt của thằng bé, nói ra: "Hiện tại còn chưa ăn được, chờ nương về rồi chúng ta cùng ăn."
Đỗ Phong nuốt nước bọt, nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đột nhiên thằng bé hét lên: "Tỷ, tay của tỷ sao vậy?"
Đỗ Tam Nương cúi đầu nhìn, lúc này mới thấy nửa cánh tay bị bầm tím bị lộ ra ngoài.
Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Tỷ tỷ không sao hết, chỉ là do không cẩn thận ngã thôi."
Đỗ Hoa Thịnh nhìn khắp người nàng, thấy y phục của nàng bị bẩn, còn bị rách hai lỗ thủng, nói: "Tam nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Cái này không giống vết thương bị té
Đỗ Tam Nương nhìn tiểu đệ của mình, nói: "Phong nhi ngoan, đệ giúp tỷ mang cái sọt xuống phòng bếp được không?"
Đỗ Phong dạ một tiếng, thằng bé đã tám tuổi, giúp tỷ của mình cầm cái sọt xuống phòng bếp.
Muội muội Tứ Nương chỉ mới năm tuổi, vẫn còn nhỏ dại, cái gì cũng không hiểu, lúc này còn đang nghịch bùn trong sân.
Sau đó Đỗ Tam Nương mới kể chuyện hôm nay gặp phải, đương nhiên khi nghe xong Đỗ Hoa Thịnh không nhịn được mà rất là tức giận, vẻ mặt hung dữ giống như muốn ăn thịt người, Đỗ Tam Nương nói: "Phụ thân, ngài đừng có kích động.
Con cũng không có bị sao, vị ân nhân kia đã cứu con, còn đánh mấy tên khốn kia một trận, lúc gần đi còn cho con bánh bột ngô."
Đỗ Hoa Thịnh thở dài, ông ta đám mạnh vào cái cánh cửa: "Đều là lỗi của ta, ta vào núi làm gì chứ, bây giờ còn phải phiền con nuôi cả gia đình."
Đỗ Tam Nương vội nói: "Phụ thân, con không sao mà.
Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Nhưng trong lòng Đỗ Hoa Thịnh không ngừng tự trách mình, Đỗ Tam Nương an ủi một lúc, rồi gọi đệ đệ và muội muội vào nhà, nàng về phòng vén y phục lên, nhìn thấy chỉ bị trầy da chút thôi, không có vết thương nghiêm trọng nào.
Nàng cởi y phục ra, đổi một bộ khác, phía sau lưng của y phục bị rách một đường, nàng vội vàng lấy kim khâu may lại.
Sau một lúc nàng ra khỏi phòng, trên đầu quấn một chiếc khăn màu xám, sau khi vén hết tóc vào trong khăn rồi nói với người ở căn phòng đối diện: "Phụ thân, con đi nấu cơm đây."
Trong thùng gạo còn khoảng một cân hạt kê, cả nhà vẫn luôn không nỡ ăn.
Đỗ Tam Nương nhìn gạo đã ở dưới đáy, nàng thở dài.
Cũng may hôm nay người kia cho bánh nướng, nàng đã đếm cái dây bánh đó, có bảy cáibánh bột ngô.
Một cái bánh nướng to gần bằng một cái chậu rửa mặt, nếu ăn chậm lại thì cũng có thể ă được một thời gian dài.
Bên trên bếp lò vẫn còn chậu rễ cỏ tranh, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nàng cũng đem đi hâm nóng lên, sau đó nghĩ nghĩ lại xé một phần tư bánh bột ngô, lúc này mới bày