"Đỗ Hoa Thịnh!" Ngoài phòng có người kêu, Đỗ Tam Nương nghe thấy giọng này, trong lòng vang lên tiếng lộp bộp, đó là giọng của Vương thị, bà nội của nàng.
Ở trong nhà Đỗ Hoa Thịnh đứng thứ ba, phía trên có đại ca và trưởng tỷ, phía dưới còn có hai người đệ đệ và một muội muội.
Đỗ Hoa Thịnh không phải là con lớn, cũng không phải là con út, lúc ở nhà cũng không được chào đón, rất bị xem thường.
Sau khi thành thân rất là vất vả, nhịn mấy năm mới được tách ra ở riêng, tuy bây giờ cuộc sống rất khổ sở nhưng lại hạnh phúc hơn khi chưa tách ra riêng.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, nàng không thích người bà nội này.
Vương thị rất là bất công, chỉ thích con trai, bây giờ đang ở nhà tiểu thúc, phần lớn đồ ở Đỗ gia chỉ để lại cho con trai.
Mà Vương thị càng không chào đón cả nhà bọn họ, năm đó nương nàng vào cửa, liên tiếp sinh ra ba đứa con gái, nên ngày nào Vương thị cũng nói nương nàng không bao giờ sinh được con trai, sẽ chỉ sinh ra những thứ đồ lỗ vốn.
Trong trí nhớ của Đỗ Tam Nương, mỗi lần mà người bà nội này đến nhà thỉ chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Tuy là đã tách ra ở riêng, nhưng Vương thị mỗi lần hơi đau đầu một chút thì luôn gọi nương của nàng đến hầu hạ, cũng không suy nghĩ qua là mình đã đi theo ở với con trai út, đáng lẽ ra phải dựa vào đứa con trai út đó chứ, tại sao lại cứ tính đến đầu của cả nhà nàng.
Đỗ tam nương nhíu mày, bây giờ ở trong nhà, phụ thân thì bị thương ở chân, nương thì còn chưa về nhà, đệ đệ muội muội lại còn nhỏ, chỉ có nàng đã lớn rồi, đương nhiên phải đi đối phó với người đàn bà này.
Vương thị có vóc dáng thấp bé, hơn năm mươi tuổi, đi trên đường rất là vững vàng.
Đỗ Tam Nương đi ra sân nhìn bà ta, thấy Vương thị đang đứng ở cộng nhìn vào sân bọn họ.
Đỗ Tam Nương nói: "Bà nội, người đến rồi."
Vương thị hừ một tiếng, chán ghét nhìn đứa cháu gái này, nói: "Còn không mau cho ta vào, múc bát nước đến cho ta coi, ta khát nước rồi."
Đỗ Tam Nương đáp ứng, nàng quay người rồi đảo mắt.
Đợi khi nàng vào phòng bếp múc bát nước ra, Vương thị chặn nàng lại cầm lấy bát nước uống ùng ục, uống xong bà ta lau mặt.
Ban đầu Vương thị có bộ dạng hơi béo, nhưng ấy năm nay vì mất mùa, nên đã ốm hơn nhiều.
"Nương.." Đỗ Hoa Thịnh kêu.
Sau khi Vương thị vào phòng liền đặt mông ngồi xuống, bà ta nhìn đứa con trai thứ hai và nói: "Lão nhị, vợ ngươi đi đâu rồi? Cái đồ đàn bà thúi, chân ngươi bị thương như vậy mà nó cũng không ở nhà hầu hạ ngươi cho tốt!"
Đỗ Tam Nương rất ghét cái miệng không sạch sẽ của bà nội nàng, nàng mím môi nói: "Nương con đã ra ngoài tìm đồ ăn rồi."
Ở nhà Vương thị vẫn luôn trọng nam khonh nữ, chỉ thích cháu trai, không hề chào đón cháu gái.
Đặc biệt năm đó khi nhị phòng vào cửa, liên tiếp sinh ra ba đứa con gái, càng làm cho Vương thị không có vẻ mặt hòa nhã, ngay cả Đỗ Tam Nương trở thành đứa cháu mà ba ta không thích nhất.
Nàng nghiêm mặt nói: "Đi chỗ khác đi, đồ nha đầu thối tha, tao và phụ thân của ngươi đang nói chuyện, ngươi chen miệng vào làm cái gì!"
Đỗ Tam Nương nhéo lông mày, cố nhịn sự bừa bãi của Vương thị.
Vương thị thấy nha đầu này vậy mà dàm nhìn chằm chằm mình, ngay lập tức trong lòng ta bừng lên ngọn lửa giận: "Ngươi ở đây làm cái gì, làm thần canh cửa hả!"
Đỗ Tam Nương liếc nhìn qua phụ thân nàng, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Tam nương, con đi xem đệ đệ và muội muội đi."
Vương thị hừ một tiếng, nhìn Đỗ Hoa Thịnh nằm trên chiếc giường được làm bằng ván cửa, trên chân dùng gỗ để nẹp lại, nàng nói: "Lão nhị, bây giờ thói đời này rất là khốn khổ, có một bà mai nói với ta cái này, ta nghĩ đến nghĩ lui, Tam Nương nhà ngươi đã không còn nhỏ, hơn nữa cũng có thể gả đi rồi!"
Cơ bản Đỗ Hoa Thịnh không nghĩ đến nương sẽ đến đây nói chuyện này, lập tức nói: "Nương, người đừng có nói chuyện này nữa, Tam Nương vẫn không còn nhỏ, ta sẽ không đồng ý đâu."
Vương thị tức giận nhìn hắn, nói: "Ngươi là một kẻ ngu ngốc, nó chỉ là một cái tiểu nha đầu, có phải thứ hiếm gì đâu? Người ta bằng lòng cho 50 cân bột mì, cộng thêm một xâu tiền, vào thời gian này thì sính lễ nhiêu đó cũng không hề ít đâu."
Đỗ