“Đây là tức phụ của ta, Trinh nhi a, mau tới đây đi, quý nhân của phủ tướng quân đã đợi lâu rồi.” Vẻ mặt Tiêu Ngô thị hòa ái lôi kéo tay Phùng Trinh đi tới, một bộ dáng bà tức* tình cảm thâm hậu.*bà tức: mẹ chồng nàng dâuKhóe miệng Phùng Trinh giật giật, nàng bất động thanh sắc rút tay ra, không để ý đến sắc mặt của Tiêu Ngô thị, đi đến trước mặt Ngô ma ma nói: “Không biết hôm nay ma ma đến đây, đã để ma ma chờ đợi lâu, là Phùng Trinh không phải."Ngô ma ma luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng bây giờ thấy Phùng Trinh trở lại, trên mặt lại lộ ra ý cười, khiến cho đám người Tiêu Ngô thị kinh ngạc không thôi.“Không có việc gì, vốn dĩ là bất ngờ tới thăm.” Ngô ma ma cười cười, sau đó xoay người bảo tùy tùng lấy ra một cái rương nhỏ.
Cái rương được Ngô ma ma tùy tiện mở ra, bên trong trắng bóng, rõ ràng là có mấy chục thỏi bạc, nhìn qua cũng không chừng là mấy trăm lượng: “Hôm nay ta đến đây là nhận lệnh của phu nhân, tới đưa chút phần thưởng cho ngươi.
Phu nhân bảo ta tự mình đưa vào tay của ngươi, hiện giờ mọi chuyện đã xong, ta liền trở về phục mệnh.
Phu nhân còn nói, sau này nếu như ngươi rảnh rỗi, liền đến Túc Châu gặp ngài ấy."Phùng Trinh lộ vẻ cảm kích: "Đa tạ hậu ái của phu nhân, cũng đa tạ chuyến đi này của ma ma.” Nàng đi qua, từ trong rương lấy ra một thỏi bạc đưa vào tay của Ngô ma ma: “Hôm nay để ma ma chờ đợi đã lâu, chút bạc này để cho ma ma uống trà, xem như là Phùng Trinh nhận lỗi.
""Ngươi đây là quá khách khí." Khóe mắt Ngô ma ma hiện lên một tia ý cười.
Bà ta là thị tỳ của Trương phu nhân, bất luận là ở phú thương La gia, hay là phủ tướng quân, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thiếu bạc.
Chút bạc này Phùng Trinh đưa ra cũng không đặt vào trong mắt, bất quá khó có được chính là phần tâm ý của Phùng Trinh.
Phải biết rằng, gia đình như nhà Tiêu gia, một thỏi bạc này chính là thu nhập mấy năm.
Nhìn Phùng Trinh thế nhưng lại không chớp mắt một chút nào, đúng là không tồi.Bà ta nghiêng đầu liếc nhìn, liền thấy đám người Tiêu Ngô thị bên cạnh đã đang nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được như thịt bị đau.
Trong lòng bà ta âm thầm cười lạnh, nếu không phải trong nhà bọn họ có một tức phụ như Phùng Trinh, bà ta cũng sẽ không tới đây.
Phùng Trinh này vậy mà lại thật xui xẻo, tại sao lại tới một gia đình như vậy.Sau khi trở về vẫn phải nói cùng với phu nhân một chút.
Dù sao thì Phùng Trinh lần này cũng có cống hiến rất lớn cho phu nhân, công lao như vậy mà nói ra, kia chính có thể trở thành truyền kỳ.Phùng Trinh giả vờ như không nhìn thấy khuôn mặt của mấy người Tiêu Ngô thị, đích thân đưa Ngô ma ma ra ngoài để lên xe ngựa, chờ xe ngựa đi xa, nàng mới xoay người trở về phòng.“Bỏ xuống hết!” Mới đi tới cửa, đã nghe Tiêu Sơn hét lớn một tiếng.Thì ra vừa rồi Phùng Trinh đưa Ngô ma ma ra ngoài cửa, Tiêu Ngô thị bên này liền tới xem cái rương đựng bạc chuẩn bị đem cái rương đi, lại bị Tiêu Sơn phát hiện, đơn giản có một trận quát bảo dừng lại.Tiêu Ngô thị bị Tiêu Sơn quát lớn một tiếng như vậy, theo bản năng buông lỏng tay ra.
Nhưng sau khi phản ứng lại, bà ta lập tức nổi giận: “Như thế nào, đây là đồ của Tiêu gia chúng ta, ta lại không thể đụng vào?""Đây là của tướng quân phu nhân đưa cho Trinh nhi."“Nàng ta là tức phụ của Tiêu gia ta.” Tiêu Ngô thị hừ một tiếng, còn muốn động thủ đi lấy cái rương."Ai dám lấy, ngày mai ta sẽ đi nói với tướng quân phu nhân.
Hỏi bà ấy một chút, rốt cuộc là đưa cho Phùng Trinh ta, hay