Thấy ông công cũng mặc kệ chuyện này, Quách Thúy Hoa vội vàng chạy đến chỗ Tiêu Ngô thị: "Nương, ngài xem phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ bạc này liền tính như thế.
Kia chính là một khoản bạc lớn a, có số bạc này, nhà chúng ta có thể trở thành địa chủ."Kia là gần một ngàn lượng bạc.
Nhiều bạc như vậy, có thể mua biết bao tòa nhà lớn.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến Quách Thúy Hoa vô cùng kích động.Tiêu Ngô thị hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay đã muộn, sáng mai ta sẽ tìm bọn nó nói chuyện.
Việc này sẽ không để yên, bạc rồi cũng phải giao ra thôi."Trong phòng, Phùng Trinh đang ngồi trên giường mỉm cười đếm bạc.Đây chính là khoản bạc lớn nhất sau khi nàng xuyên qua.
Phải nói, nếu đổi thành nhân dân tệ, nàng cũng sẽ trở thành đại phú.Tiêu Sơn nhìn nàng đếm đi đếm lại số bạc, cũng nhếch miệng cười: “Còn chưa đếm đủ sao?”"Không được, hôm nay ta phải ôm đi ngủ." Phùng Trinh ngẩng đầu lên dí dỏm nói một câu, một bên thì ôm bạc vào trong tay.
Trong rương tổng cộng có năm mươi thỏi bạc, mỗi thỏi bạc có hai mươi lượng bạc.
Cộng lại chính là một ngàn lượng.Trước đó bởi vì tiền bạc mà Phùng Trinh còn muốn buôn bán nhỏ, lại không ngờ đột nhiên lại có nhiều bạc như vậy.Hiện tại buôn bán nhỏ đã không đủ để khiến nàng động tâm nữa, nhưng thật ra không bằng lợi dụng số bạc này, còn có lời hứa hẹn của Trương phu nhân bên kia, làm một khoản buôn bán lớn.Nàng âm thầm vui mừng, nhưng Tiêu Sơn lại không vui, một bên nhào lên giường ôm lấy nàng: “Như vậy là không được, buổi tối phải ôm ta ngủ.”Phùng Trinh đỏ mặt liếc mắt một cái: “Chưa từng thấy chàng không biết xấu hổ như vậy.""Nói ta không biết xấu hổ cũng được, ta chỉ là muốn ôm nàng ngủ.
Trước đó thật sự làm ta sợ chết khiếp, nếu không phải Trương giáo úy ra lệnh, ta đã sớm đi liều mạng với bọn man di rồi."Bây giờ nghĩ lại, Tiêu Sơn vẫn còn rất sợ hãi.
Lúc ấy hắn thật sự đã chuẩn bị đồng quy vu tận với bọn man di.
Cũng may khi đó Thiết Ngưu đã khuyên hắn, bằng không nào có hôm nay.Phùng Trinh nghe xong, trong lòng đã cảm động: “Làm sao ta có thể xảy ra chuyện chứ, ta còn giúp giết man di đấy thôi." Nói về điều này, nàng có chút đắc ý.Tiêu Sơn sáng mắt nhìn nàng: "Đúng rồi, nàng còn chưa nói cho ta biết, nàng giúp Trương phu nhân bày mưu tính kế như thế nào.
Trinh Nhi, ta vậy mà không biết nàng cũng hiểu binh pháp."Lúc trước nghe thê tử mình nói về chuyện này, hắn còn có chút không tin tưởng, thê tử của mình nhu nhược như vậy, sao có thể hiểu những chuyện trên chiến trường.
Chính là nhìn điệu bộ hôm nay của Trương phu nhân, thê tử của mình thật đúng là có đóng góp.Thấy hắn tò mò, Phùng Trinh kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó.
Sau khi kể xong còn bảo đảm nói: "Ta không có thêu dệt thêm, ngày đó thật sự là hung hiểm, thiếu chút nữa là bọn man di đánh vào được.
Sau lại thiếu chút nữa là thiếu tướng quân chống đỡ không nổi."Tiêu Sơn nghe vậy, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Trinh nhi, nàng, làm sao lại nghĩ ra được biện pháp tốt như vậy?"Phải biết là, chiến trường đánh giặc, bày mưu tính kế đều là bản lĩnh của các tướng quân.
Những binh sĩ như bọn họ đều là chỉ đâu đánh đó.
Lần này chuyện tập kích lương thực bất quá cũng là trường hợp đặc biệt mà thôi.
Hiện tại hắn tựa như đang nằm mơ, nhưng mình đi so với thê tử, tựa hồ điểm này của hắn cũng không đáng nhắc đến.Trong nháy mắt, Tiêu Sơn cảm thấy thê tử của mình không giống với trước kia, nói là phảng phất như là người trời cũng không quá đáng.Trong lòng Phùng Trinh cười thầm,