Bất quá,chỉ mới thử xong địa điểm thứ nhất trong “Những nơi thích hợp nhất cho việc *** “,mà tiểu lang đáng thương đã muốn mất đi nửa cái mạng.
Tại tầng cao nhất của trường học, bị đại ca làm cho chết đi sống lại,Sát Sát Nỗ Nhi lại mọc ra hai lỗ tai và cái đuôi. Tuy rằng chẳng biết vì sao cứ bị biến thành bộ dáng kì quái như vậy, nhưng tiểu lang cũng từ từ tập thành thói quen. Hơn nữa mỗi lần hắn mọc tai và đuôi, đại ca sẽ xin nghỉ vài ngày không đi học, ở bên cạnh hắn không rời đi, vì vậy hiện tại Sát Sát Nỗ Nhi đối với loại hiện tượng kì lạ này cũng không hề lo lắng, trái lại còn đang mừng thầm.
“Đại ca, ngày hôm nay chúng ta sẽ đi đâu?”
Bị đại ca ôm vào trong xe,Sát Sát Nỗ Nhi hưng phấn hỏi.
“Đây là bí mật.”
Lê Thiên Kình chỉ thần bí tươi cười.
Tuy biết bảo bối tiểu lang của mình có thần lực, nhưng Lê Thiên Kình vẫn lo lắng, buộc dây an toàn cho hắn.
“Đại ca, ngươi vì sao phải buộc sợi dây trên người ta a? Ngươi sẽ không làm theo bộ phim kia chứ…” Sát Sát Nỗ Nhi xanh cả mặt, nhớ đến ngày hôm đó, đại ca đã cho hắn xem một bộ phim.
Đại ca bảo đó là “SM” … Hắn thấy người thiếu niên bị trói rất thê thảm a, … Ô… Ta không xong rồi…
“Ngươi thật là, trong não cứ suy nghĩ bậy bạ gì vậy?”
Lê Thiên Kình buồn cười gõ nhẹ lên đầu sói khả ái: “Cái này là dây an toàn, để dự phòng những thương tổn ngoài ý muốn khi ngồi xe thôi mà.”
“Ha ha, … Thì ra là thế, đại ca ngươi thực sự là quá lo xa, bản tướng quân anh dũng uy vũ, pháp lực vô biên, sao lại sợ các thương tổn nhỏ nhoi của nhân loại chứ”
“Vậy lúc nãy,ai vừa nhìn thấy sợi dây thì đã sợ đến xanh cả mặt a?”
Lê Thiên Kình nhìn thấy bộ dáng không sợ trời không sợ đất của Nỗ Nỗ, nổi lên ý xấu, liền dội cho hắn một xô nước lạnh.
Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy liền hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Xì.. Ai nói ta sợ? Đại tướng quân Sát Sát Nỗ Nhi ta sao có khả năng bị một sợi dây nho nhỏ hù dọa?”
“Như vậy a… Vậy lần sau nếu có cơ hội, đại ca sẽ dùng sợi dây tỉ mỉ kiểm tra sự can đảm của tướng quân uy chấn thiên hạ nhé.”
“A! Đừng… đừng…”
“Ha ha…” Thấy hai tròng mắt của hắn lăn lông lốc xoay chuyển, khẩn trương đến mức chân tay luống cuống, Lê Thiên Kình không khỏi thoải mái cười to.
“Ô… Đại ca thật xấu, ngươi lại khi dễ ta.”
Sát Sát Nỗ Nhi vừa nghe tiếng cười của đại ca thì biết mình lại bị lừa.
“Ha ha… Nỗ Nỗ là tâm can bảo bối của đại ca, đại ca sao có thể khi dễ ngươi?”
Khi cả hai vẫn đang đùa giỡn, xe rất nhanh đã dừng lại trước sân một khu biệt thự thập phần bí ẩn tọa trên núi.
“Nỗ Nỗ, tới rồi, đây là biệt thự của Lê gia, bình thường rất ít có người lui tới. Chúng ta sẽ ở lại đây vài ngày.”
Nỗ Nỗ hết nhìn đông tới nhìn tây,hai tay nhanh chóng tháo gỡ dây an toàn, Lê Thiên Kình cười cười,y ôm lấy tiểu lang đang hưng phấn bước xuống xe.
“Đại ca, núi này có một cỗ linh khí đặc thù, ngươi nên thường xuyên đến đây, đối với thân thể của ngươi sẽ rất tốt.”
Sát Sát Nỗ Nhi có thể cảm ứng được một luồng từ trường phi thường nhu hòa ổn định ở nơi này.
” Thân thể ta hiện tại cũng rất khỏe, dù sao mỗi ngày đều uống nước bọt thần của tiểu lang nhà ta mà, thân thể sao có thể không hảo được?”
Lê Thiên Kình xấu xa trừng mắt nhìn hắn.
Sát Sát Nỗ Nhi nghe vậy,khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng lên,lỗ tai và đuôi sói khả ái cũng xấu hổ run run, thoạt nhìn đáng yêu nói không nên lời.
Lê Thiên Kình một phen ôm tiểu lang vào trong ngực:”Nỗ Nỗ, sao ngươi lại có thể khả ái muốn chết như vậy a!”
Lê Thiên Kình một bên ôm tiểu lang vào trong phòng, một bên vừa hôn vừa liếm, cho đến khi Sát Sát Nỗ Nhi nhột đến mức ha hả cười không ngừng.
“A a… a… Nhột quá nhột quá… Đại ca không nên hôn nữa.”
Một người một lang cãi nhau ầm ĩ, vui vẻ lăn lộn trên ghế sô pha.
“Nỗ Nỗ… Đại ca hảo hạnh phúc…” Lê Thiên Kình mỗi lần ôm tiểu lang vào trong ngực thì cảm thấy hạnh phúc không gì sánh được. Tuy rằng y chính là thiếu gia của Lê gia, từ nhỏ đã được ngoại nhân cực kỳ hâm mộ.
Nhưng kỳ thực y chỉ là một đứa con riêng, từ nhỏ đã bị mẫu thân mang về nhà mẹ đẻ nuôi nấng, cũng không biết phụ thân là ai. Năm y lên sáu tuổi thì mẫu thân qua đời, từ đó về sau cũng không được hưởng thụ tình cảm ấm áp của thân nhân.
Lê gia lão gia — cũng chính là ông ngoại của y, tuy rằng cung cấp cho y đầy đủ những thứ vật chất sinh hoạt, nhưng mỗi lần nhìn thấy y thì cứ lắc đầu thở dài, dường như lại nhớ đến những chuyện thương tâm, lâu ngày, Lê Thiên Kình cũng không muốn tiếp cận lão nhân nữa. Vô pháp nói cho bất luận kẻ nào biết sự tịch mịch của mình, chỉ có thể tự ôm ấp nó.
Nhưng hôm nay… Ông trời cũng không bạc đãi ta nữa, đã mang Nỗ Nỗ đến tặng cho ta.
Tiểu lang khả ái của ta, chỉ thuộc về một mình ta…
Ngay khi Lê Thiên Kình đang tình ý kéo dài mà nhìn ngắm Sát Sát Nỗ Nhi, phía sau gian nhà đột nhiên truyền đến những âm thanh quái dị, phá hủy hết khung cảnh lãng mạn.
Kỳ quái, chẳng lẽ là có trộm sao?
“Nỗ Nỗ, ngươi ở chỗ này, không nên đi theo. Đại ca phải đi xem qua một chút.”
Hoàn toàn quên mất thiếu niên nhỏ nhắn kia có pháp lực cao cường, lúc gặp phải nguy nan, Lê Thiên Kình vô thức chỉ muốn bảo hộ cho bảo bối của mình.
“Không nên, ta cũng muốn đi.”
“Nỗ Nỗ –” Lê Thiên Kình còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy tiểu lang bay vọt lên không trung, tiêu thất ngay trước mắt.
“Nỗ Nỗ, ngươi không được chạy loạn!” Rất sợ bảo bối bị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lê Thiên Kình cấp tốc chạy đến gian nhà phía sau.
Đến khi nhìn thấy tiểu lang bình yên vô sự,đang đứng trước cửa phòng ăn, Lê Thiên Kình mới âm thầm thở dài một hơi.
“Nỗ Nỗ, lần sau ngươi còn như vậy, đại ca sẽ sinh khí, ngươi –”
Lê Thiên Kình còn chưa nói xong, đã bị biểu tình kì quái trên mặt tiểu lang làm cho kinh hách:”Làm sao vậy? Nỗ Nỗ?”
“Đại ca,ngươi không nên –” Sát Sát Nỗ Nhi phát hiện đại ca hắn cũng chạy theo, không khỏi khẩn trương kêu to.
“Ngươi rốt cuộc nhìn thấy cái gì…” Nghe Nỗ Nỗ nói như vậy, Lê Thiên Kình càng thêm hiếu kỳ. Y một phen xông lên phía trước, chen vào cửa.
Trước mắt hiện ra những hình ảnh ghê rợn cả người, tròng mắt Lê Thiên Kình thiếu chút nữa đã rớt xuống dưới —
Mặt đất là một mảnh hỗn loạn,chén bát rơi lả tả xung quanh… Trên bàn ăn ở giữa phòng, một vị nam tử tướng mạo tuyệt mỹ đang giãy dụa thân thể, phát sinh tiếng rên rỉ *** loạn…
“A a… Thích quá… Thích quá… Cố sức một chút… dùng lực một chút… A a…” Nam tử càng không ngừng chảy nước mắt, khẽ nhếch lên đôi môi, bạch sắc dịch thể bên trong miệng đang không ngừng chảy lan xuống cổ…
Nam tử bị ép giữa hai con sói lớn lông vàng, hai thanh côn th*t thô to vừa vào vừa ra, phi thường ăn ý mãnh lực xỏ xuyên qua thịt huyệt nho nhỏ dưới thân nam tử, phát sinh những âm hưởng vô cùng *** mỹ —
“A a — trời ạ trời ạ… Vương… vương của ta a… Thao chết ta đi — thao chết ta –”
Nam tử lắc đầu lung tung, buông thả kêu lớn.
Hai con cự lang nghe được *** khiếu của nam tử, cũng bắt đầu phát sinh tiếng gào rú hưng phấn, vươn đầu lưỡi ra thật dài,điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi của y…
Một người hai lang và ba đầu lưỡi, *** loạn dây dưa tại không trung, phát sinh thanh âm *** dục tới cực điểm. Nam tử hình như sắp chịu không nổi, càng không ngừng chảy nước mắt,miệng lầm bầm kêu loạn… Sau cùng, theo một trận co quắp điên cuồng, nam tử đột nhiên trở mình, cao giọng hét rầm lên– “A a a… Ta lại muốn bắn…”
Lê Thiên Kình nhìn đến đây, đã khiếp sợ đến nói cà lăm…
“Người này… Thật là… Biểu… Biểu ca…Của ta?”
Biểu ca của y luôn tự đưa ra những yêu cầu nghiêm ngặt đối với bản thân, hầu như không biết tươi cười là gì, giống như một tòa băng sơn, vậy mà lại đang “Giao phối ” với hai con sói,còn bày ra bộ dáng sảng khoái đến chết đi sống lại? Lê Thiên Kình hoàn toàn bị tình sắc “Thú giao” kia dọa cho sợ đến ngây người.
Không sai, lúc này Lê Diệu Phong đang bị hai vị Lang Vương động dục mãnh liệt công kích. Sau khi trải qua nhiều lần cao trào, Lê Diệu Phong đã hoàn toàn mất đi khống chế, thân thể bất lực buông xuôi, mặc cho hai con dã thú vẫn đang loay hoay trên người, phát sinh tiếng hò hét vui sướng —
“Đại ca, chúng ta mau chuồn nhanh đi, nếu Vương phi phát hiện chúng ta nhìn lén, sẽ thê thảm lắm đó.”
Nỗ Nỗ nói một điểm cũng không sai, y biết biểu ca của mình rất