Đêm khuya nhân tĩnh, mọi âm thanh đều câu tịch.
Sau khi Lê Thiên Kình cùng tiểu lang đại chiến xong ba trăm hiệp,cả hai đều nặng nề tiến nhập vào trong giấc mộng đẹp.
Đột nhiên, một trận quái phong từ đâu kéo tới — Lê Thiên Kình bất giác cảm thấy dưới chân nổi lên một trận lạnh lẽo. Y vô thức lôi kéo cái chăn bông lên để đắp.
“Hanh, sao động tác giống tiểu hài tử vậy, thực buồn cười.”
Bị thanh âm phảng phất bên tai làm cho kinh hoảng, Lê Thiên Kình vội vã mở hai mắt. Vừa mở mắt ra, Y thiếu chút nữa đã kêu to thất thanh. Lê Thiên Kình thấy mình đang đứng sát một vách núi thẳng đứng, bên dưới là liệt hỏa sâu vạn trượng. Trước mặt y xuất hiện một… bạch lang với bộ dáng vô cùng mỹ lệ, bộ lông của nó trắng mượt như tuyết! Bạch lang lẳng lặng nhìn y, toàn thân tràn ngập khí tức băng lãnh bất khả xâm phạm.
Lê Thiên Kình khởi điểm bị nó nhìn chằm chằm thì cảm thấy da đầu hơi hơi tê dại, nhưng y nghĩ đây tám chín phần là mình đang nằm mơ, nên cũng cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Lá gan trở nên to hơn, Lê Thiên Kình dám lớn tiếng hỏi bạch lang: “Uy, ngươi muốn làm gì? Ngươi là bạn của Nỗ Nỗ nhà ta sao?”
Không ngờ bạch lang nghe được lời y nói, lại tỏ vẻ khinh thường, liền ngoảnh mặt sang một bên, nhìn dáng dấp của nó từ xa, quả thực khiến Lê Thiên Kình cảm thấy buồn cười gần chết.
“Ha, ngươi đúng là đồ sói mẹ, kiêu căng thật.”
“Làm càn! Ngươi nói ai là sói mẹ?”
Lê Thiên Kình thấy bạch lang có thể mở miệng nói tiếng người thì một điểm cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Rõ ràng là sói cái, có cái gì mà phải xấu hổ?”
“Câm miệng! Ngươi dám nói một câu nữa, ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, ta sẽ một cước đá ngươi xuống dưới, cho ngươi bị đại hỏa nuốt sạch!”
“Hanh, hung dữ như thế. Một điểm cũng không làm cho người thích, đúng là chỉ có Nỗ Nỗ của ta là đáng yêu nhất thôi.”
Lê Thiên Kình vừa nhắc tới tâm can bảo bối, thì mặt mày liền rạng rỡ hẳn ra.
“Bất quá chỉ là một tên tướng quân nho nhỏ của thần giới, mà cũng dám đem ra so sánh với bản đế quân, thực sự là làm càn!”
“Cái gì đế quân? Là củ khoai lang thì có! Cỡ như ngươi mà cũng đòi so với Nỗ Nỗ sao, nằm mơ đi!”
” Lê Thiên Kình! Nếu không phải ta nể mặt mũi của phụ hoàng, ngày hôm nay ta nhất định sẽ giết chết ngươi!”
“Thế nào? Nói không lại nên muốn sử dụng bạo lực hả?”
Ha, nằm mơ mà thôi, không cần để bụng như vậy chứ? Lê Thiên Kình lặng lẽ ngáp một cái:”Được rồi, lười nói chuyện với ngươi quá, ta phải trở về ngủ chung với Nỗ Nỗ đây.”
“Trở lại? Hừ, đừng mơ. Hiện tại phải lập tức theo ta trở lại diện kiến phụ hoàng.”
“Cái gì phụ hoàng hay mẫu hoàng chứ,bây giờ ngoại trừ Nỗ Nỗ của ta, bản thiếu gia ai cũng không muốn gặp.”
“Ngươi nghĩ là ngươi được tự ý quyết định sao?”
Lê Thiên Kình còn chưa kịp đùa giỡn tiếp, đột nhiên bị một năng lực cường đại ném mạnh lên không trung —
Sau đó bạch lang cũng nhảy lên theo, rồi cả hai cùng tiêu thất trong bóng tối thâm trầm….
Liên tục ba buổi tối đều nhìn thấy cùng một giấc mộng kì quái. Trong ba giấc mộng đều xuất hiện bạch lang thần bí.
Lê Thiên Kình càng nghĩ càng thấy sự tình không thích hợp. Nhưng mộng dù sao cũng là mộng, mỗi buổi sáng thức dậy, y vẫn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra,vẫn dẫn Nỗ Nỗ đến trường như thường ngày.
“Đại ca, Nỗ Nỗ ngày hôm nay muốn đưa cho ngươi một món đồ nha.”
“Nga, vật gì vậy a?”
“Hi, ta không nói đâu.”
“A, tiểu tử này bây giờ cũng bày đặt ra vẻ thần bí ha?”
Nhẹ nhàng hôn lên trán tiểu lang một cái, Lê Thiên Kình cười cười, theo sát Nỗ Nỗ,cả hai cùng nhau bước đi chậm rãi trên vườn trường.
“Đại ca cũng rất thần bí mà. Đại ca, ngươi nói đi, gần đây có phải là đang gặp chuyện gì phiền não hay không?”
Lê Thiên Kình nghe vậy thì cả kinh, không ngờ Nỗ Nỗ lại nhạy cảm quan sát như vậy. Kỳ thực nói cho Nỗ Nỗ nghe về giấc mộng thì cũng không phải là không được, nhưng chẳng hiểu vì sao y lại không muốn nói.
” Gần đây đại ca đúng là có một nỗi phiền não rất lớn.”
“Đại ca, ngươi phiền não cái gì thì cứ nói cho Nỗ Nỗ nghe, dù có dùng hết năng lực, ta cũng cố gắng giải quyết cho đại ca mà.”
Lê Thiên Kình khe khẽ thở dài, bộ dạng chẳng biết phải giải thích làm sao cho dễ hiểu.
“Nỗ Nỗ nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết. Mặc kệ là lên trời hay xuống đất, ta sẽ vận dụng lực lượng của thần giới ….”
Lê Thiên Kình thấy Nỗ Nỗ bày ra dáng dấp dõng dạc, không khỏi vừa cảm động, vừa buồn cười.
“Nỗ Nỗ không cần hoảng hốt như vậy, kỳ thực chuyện này chỉ cần một mình Nỗ Nỗ là có thể giải quyết được rồi.”
“Thật vậy chăng, vậy đại ca mau nói cho ta biết đi, Nỗ Nỗ nhất định sẽ vì đại ca mà làm.”
“Đại ca biết chỉ có Nỗ Nỗ đối với ta là tốt nhất! Đến đây, đi thôi, chúng ta mau đi giải quyết phiền não của đại ca.”
“Ô… Đại ca ngươi lại gạt ta…”
Sát Sát Nỗ Nhi cảm thấy mình đúng là đại ngu ngốc, vì sao mỗi lần đều bị đại ca trêu cợt xoay lòng vòng?
“Đại ca không có lừa ngươi a, đại ca xác thực là phiền não vì lý do này a. Trong bút ký của Nỗ Nỗ, bảo rằng có đến mười nơi thích hợp cho việc ***, mà chúng ta mới làm có một nơi hà, nếu Nỗ Nỗ không chịu làm, đại ca mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào chín địa phương còn lại đến nỗi mòn con mắt, thèm nhỏ dãi, thiếu chút nữa đã phiền muộn đến ăn không ngon, ngủ không yên, lẽ nào việc này cũng chưa tính là nghiêm trọng sao?”
Lê Thiên Kình một bên vuốt lên cái mông nhỏ khả ái của tiểu lang, một bên cười cười nói tình nói lý.
“Ô… Chúng ta cũng không thể làm ở khu vực trường học được, đi đến nơi khác có được hay không?”
“Ở ngọn núi phía sau trường học rất tốt a. Chính Nỗ Nỗ đã viết trong bút ký, không khí ở đó lưu thông, địa điểm ẩn mật,địa phương như vậy thật là hảo, vì sao Nỗ Nỗ lại không chịu a?”
Đè Sát Sát Nỗ Nhi vào một thân cây, Lê Thiên Kình ghé vào lỗ tai hắn khiêu khích nói nhỏ.
“Bởi vì… Bởi vì…”
Bởi vì … đây là nơi ngự lâm quân thường hay lui tới a! Ô… Nếu như hắn bị đại ca làm đến chết đi sống lại, dáng dấp *** đãng bị thuộc hạ nhìn thấy, hắn còn mặt mũi nào mà làm thống suất của bọn họ nữa chứ?
“Bởi vì sao a?”
Lê Thiên Kình nhìn thấy dáng dấp khó xử của tiểu lang, kỳ thực trong ngực đã sớm có đáp án, nhưng vẫn cố ý đùa giỡn hắn.
“Biểu đệ thân ái, ngươi khi dễ tướng quân của ta. Phải bị tội gì a?”
Lãng Kỳ tươi cười,từ nơi sâu trong rừng cây đi ra.
“Cái này sao có thể gọi là khi dễ? Giống như các ngươi ‘ thương yêu ‘ biểu ca của ta thôi mà, đây chỉ là biểu hiện khi yêu một người đến cực điểm thôi.”
Lê Thiên Kình cười đến phi thường ôn nhu.
“Đúng đúng, đại ca không có khi dễ ta, đại ca của ta thương ta nhất! Xin chủ tử nghìn vạn lần không nên giáng tội.”
Sát Sát Nỗ Nhi lo lắng cho đại ca,liền đính chính sự việc.
“Nỗ Nhi, ngươi thực sự là có sắc quên chủ! Hai huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã che chở cho ngươi lớn lên, ngươi xem ngươi quen đại ca ngươi được bao lâu, vậy mà xem trọng y hơn hai chủ tử bọn ta a.”
“Thì chủ tử cũng quen Vương phi được bao lâu đâu, cũng xem hắn quan trọng nhất trên đời rồi còn gì.” Sát Sát Nỗ Nhi không phục nên cãi lại.
“Thế nào lại giống nhau được, kỳ thực Phong từ nhỏ đã gặp qua chúng ta rồi, chỉ là hắn không nhớ rõ mà thôi. Chúng ta và Phong chính là nhân duyên trọn đời, Phong đời đời kiếp kiếp đều đã định trước là người của huynh đệ chúng ta rồi.”
“Ha ha… Thật sự là phải chúc mừng biểu ca rồi.”
Lê Thiên Kình nghe nói biểu ca đời đời kiếp kiếp cũng không thoát khỏi móng vuốt của hai huynh đệ sắc lang, không khỏi cười ha ha.
“Biểu đệ, bản vương ngày hôm nay cũng không phải đến để giỡn đâu, ca ca bảo ta nhất định phải báo cho Nỗ Nhi biết, Đế quân của Ma giới đã đến nhân giới rồi.”
“Cái gì? Chính là quỷ đế lang quân sao?!”
Quỷ đế lang quân uy chấn tam giới, hắn là quân vương thống lĩnh lang tộc của Ma giới. Có người nói hắn hành tung bất định, thập phần thần bí, nhưng thủ đoạn phi thường hung tàn, pháp lực lại cường đại, ngay cả Lang đế và Lang vương cũng phải kiêng kỵ ba phần.
“Chủ tử có biết lí do quỷ đế lang quân đến nhân giới không?”
“Cái này bản vương cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng Ma giới đã mấy trăm năm chưa từng giao thiệp với nhân giới, lần này đế quân Ma giới lại tự thân xuất mã, sự tình tuyệt đối không phải chuyện đùa.”
“Đúng vậy, không biết rốt cuộc hắn có mục đích gì.”
“Bản vương mệnh lệnh ngươi thống lĩnh ngự lâm quân,lập tức tăng mạnh đề phòng, đề cao cảnh giác, tùy thời chú ý đến hành tung của quỷ đế lang quân, nếu như phát hiện bất cứ điều gì, lập tức hồi báo cho bản vương, không được bỏ sót!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Còn có, ghi nhớ kỹ cho ta, quỷ đế lang quân pháp lực rất cao cường,các ngươi không thể đối phó được đâu, vì thế các ngươi nên tận lực tránh xung đột với hắn, đối đãi lễ nghĩa một chút, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ minh bạch.”
“Tốt.”
Lãng Kỳ cười cười gật đầu: “Được rồi, biểu đệ, lúc rảnh rỗi lại nói chuyện ha. Ta phát hiện rượu ở nhân gian thật đúng là thứ tốt, nhất là khi có người uống say thì sẽ đặc biệt thành thật, ngươi có cơ hội thì hãy thử xem nha. Ha ha…”
“Đa tạ chỉ giáo.”
Nghĩ đến ngày đó biểu ca cũng là bị quá chén, nên mới hoàn toàn hy sinh thân mình …. Lê Thiên Kình không khỏi buồn cười.
“Không cần khách khí, biểu đệ của Phong thì cũng là biểu đệ của bản vương mà, vì tính phúc của ngươi, bản vương sẽ cố gắng dốc lòng truyền kinh nghiệm.”
“Vậy cảm tạ Lang Vương.”
“Cái gì mà Lang Vương a. Cứ gọi là biểu ca phu.”
“Biểu ca phu?” Lê Thiên Kình nghe vậy trên mặt nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến. Cả đời này y chỉ nghe gọi là biểu tỷ phu, chứ chưa từng nghe qua cái gì mà biểu ca phu.
“Đúng vậy, bản vương là chồng của biểu ca ngươi, đương nhiên ngươi phải gọi là biểu