Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

Chương 14


trước sau


Hắc Yên Nhi vừa nghe tên cô thì ngạc nhiên, thậm chí còn há cả mồm ra.

" Chị là Lạc Y Băng thật sao? " - Cô bé kinh ngạc hỏi. Chị ấy rất tốt cơ mà. Đâu có điểm nào giống trong lời đồn đâu.

Chậc. Đúng là miệng lưỡi thiên hạ khó lường mà.

" Ừ. Chị là Lạc Y Băng. Chị rất hay bám theo anh trai em đấy. Vì vậy mau tránh xa chị ra nào. " - Cô hơi híp mắt nói.

Chắc chắn con bé đã nghe rất nhiều chuyện xấu của mình từ Hắc Vân rồi. Hắc Yên Nhi.... rất yêu thương anh trai mình. Cho nên..... cô bé sẽ....

" Chị cứ tiếp tục bám đi. Em sẽ ủng hộ chị. Cố lên Băng tỷ tỷ. " - Cô bé cười vô cùng tươi nói.

Chị bám càng chặt càng tốt a. Như vậy em sẽ mau mau có em bé để chơi cùng. Hihi.

( T/g : Trí tưởng tượng của em đang bay rất cao rất xa đó. Bớt lại đi. Y. Nhi : Nhưng đó là sự thật mà. Tương lai đã được định sẵn rồi.

T/g : Nhưng đây là hiện tại. Cái tương lai đó của em nó xaaa lắm. ).

Ừ đúng đúng... khoan hình như sai sai chỗ nào rồi!?...........

Sao lại là em sẽ ủng hộ chị? Cái gì mà cố lên Băng tỷ tỷ? Hắc Yên Nhi!! Em lộn kịch bản rồi. Ko phải sai sai mà là sai trầm trọng luôn rồi!!!!

" Aha....haha.... Được rồi. Em có thể.... buông tay ra được ko? Chị có việc phải đi rồi. " - Cô cười cười nói.

" Ko chịu! Em phải ôm chị về cho anh trai em. " - Hắc Yên Nhi phồng má giãy nãy, nhất quyết ko buông cô.

Chị bắt đầu thấy hối hận chút xíu vì đã cứu em đấy, cưng àk. Anh trai em tránh chị còn ko kịp cơ đấy. Haizz.

" Chị thật sự rất bận. Em buông chị ra đi. Xin em luôn đó. " - Cô chán nản nói.

" Cũng được. Nhưng chị phải thường đến chơi với em đấy. Chị mà ko đến... em sẽ đến nhà chị bắt cóc chị luôn. " - Hắc Yên Nhi trừng lớn mắt phồng má nói.


" Ừ được rồi. Vậy.... em tự về nhé!? " - Cô hơi dè chừng nhìn bé nói. Chị đây ko muốn tới Hắc gia đâu.

" Vâng. Em sẽ gọi anh em đến đón. " - Cô bé gật đầu cười vui vẻ nói.

" Rồi chị đi đây. Tạm biệt em. Ko hẹn gặp lại a. " - Cô vừa nói vừa bước thật nhanh ra khỏi cái hẻm " tử thần " đó.

Mắt thấy Y Băng đã đi xa khuất bóng, Hắc Yên Nhi thu hồi vẻ mặt tươi cười hí mắt của mình lại và thay vào đó là một cái nhếch môi nhẹ đầy nguy hiểm.

" Ko hẹn gặp lại sao? Chắc ko được rồi.... chị dâu àk. "

Lẩm bẩm nói xong, cô bé lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi áp lên tai.

" Alo. Con tìm được rồi. Cô gái định mệnh của Vân ca, người có thể phá bỏ " nó "...... Mẹ sẽ mau chóng gặp được chị ấy thôi, mẹ àk. "

Lại một cái nhếch môi xuất hiện trên gương mặt đơn thuần và còn chút non nớt đó. Một nụ cười đầy vẻ.... tính kế.

( T/g : Ta đã nói là Hắc Yên Nhi còn che giấu một tính cách khác chưa nhỉ?

Ko phải đa nhân cách đâu. Chỉ là cái bản tính thích tính kế người khác ko được miêu tả ở phần giới thiệu thui nha. ).

Nữ chính của chúng ta thì đương nhiên vẫn chưa biết đối tượng bị tính kế của Yên Nhi lại là mình. Bây giờ cô nàng vẫn đang tung tăng đi trên đường đây.

Cô đang trên đường về nhà thì tự nhiên ko biết từ đâu bay ra một đám người mặc đồ đen, đen từ đầu tới chân, đen từ trên xuống dưới.

Nói chung là đen toàn diện. Bọn họ bịt kín mặt bằng một tấm vải đỏ. Cái phong cách rất ư là..... dị người.

Bọn chúng bất thình lình nhảy ra vây xung quanh cô lại, có khoảng 12 người. Tuy bị bao vây như thế nhưng cô ko hoảng lên hay lo sợ.

Bởi vì trên người bọn chúng ko có sát ý đối với cô. Tức là bọn người này ko muốn giết cô vậy nên cô rất yên tâm.

Và đó ko phải là tất cả. Tuy rằng mục đích bọn họ ko phải tới để giết cô nhưng chắc chắn chúng cần một thứ gì đó trên người cô. Nếu ko bao vây cô như vầy làm chi?

Mà Lạc Y Băng cô có cái gì quý giá trên người đâu? Hay bọn họ lộn đối tượng?

Nếu muốn tìm báu vật thì mục tiêu của bọn họ phải là ả Dạ Nguyệt Linh mới đúng. Sao lại tìm nữ phụ nhỏ bé là cô đây? Kì quớ hờ...

" Tiểu thư, mời cô đi với chúng tôi. " - Chưa kịp để cô suy nghĩ gì thêm, một giọng nói mang 7 phần ấm áp và 3 phần non nớt vang lên đánh gãy dòng suy tư của cô.

"...... Được. Dẫn đường đi. " - Cô trầm giọng đáp.

Trong tình huống này, cô sẽ ko vòng vo quanh co hỏi vì sao tại sao gì đó. Cũng sẽ ko phản kháng lại.

Vì cô biết, cô ko đủ sức để chống lại bọn chúng. Đối với thứ dị thuật ảo diệu của nơi này, mấy thứ công phu đai đen của cô xem như vứt xó rồi.

Nếu đã biết trước mình đánh ko lại thì tại sao cứ phải cứng đầu giằng co với bọn họ?

Dù gì họ cũng chẳng muốn giết mình, thôi thà bây giờ đi theo họ để tránh lưỡng bại câu thương.

Lạc Y Băng ko biết bọn chúng mạnh như nào. Nhưng cô biết, chỉ cần một người trong bọn chúng cũng có thể quýnh cô tơi tả tàn tạ.

Cứ nhìn thằng nhóc vừa nói chuyện với cô thì biết. Tuy nó chỉ là đứa con nít nhưng quanh người nó luôn tỏa ra một loại uy áp mờ ảo khiến người ta phải khuất phục.

Bởi vậy ông bà ta nói cấm có sai : " Người nhỏ mà có võ. ". Nhìn nó có chút xíu, ngay cả giọng nói cũng non chẹt ra đó, ai mà nghĩ nó mạnh vậy được.

Haizz. Mình ngay cả đứa con nít cũng ko bằng được a.

( T/g : Ai nói nó còn nhỏ? Thằng đó 15 tuổi rồi, bằng bà mà bà chị. Y Băng : Đùa nhau àk?? Nó như thế mà bằng tui? Bà làm mẹ nó mà bà nuôi làm sao để thằng nhỏ có chút xíu vậy? Vô trách nhiệm!

T/g : Thôi nha. Nó như vậy là tại nó ko chịu phát triển, liên quan gì tới tui. Hứ! Nói ta vô trách nhiệm. Ta hờn!!!.).


Cô bước lên một chiếc xe ngồi ở hàng sau một mình. Nó khởi động rồi chạy vụt đi khỏi con đường và hướng đến một nơi nào đó mà chỉ có Thánh mới biết.

Haizz. Sát thủ như cô cứ thế mà bị bắt cóc a. Hảo thương tâm nha.

___ Nơi nào đó mà chỉ Thánh mới biết ___........

Khi chiếc xe vừa dừng lại

thì cái cậu nhóc nói chuyện với cô hồi nãy đi tới và mở cửa xe cho cô.

Cậu ta đưa tay ra đỡ lấy tay cô rồi dìu cô đi vào bên trong một tòa dinh thự cách chỗ chiếc xe dừng ko xa.

Vậy... đích đến là đây sao?

Tòa dinh thự trước mặt cô phải nói là vô cùng to lớn vĩ đại a. Nó nhuộm một màu trắng tinh khiết trông như Nhà Trắng ở Mỹ ấy. Nhìn giống giống dinh thự Tổng Thống Mỹ ở vậy.

Xung quanh còn có những dây leo gai lượn vòng ôm lấy tòa dinh thự. Có những bông hoa hồng đỏ điểm xuyến lên những sợ dây gai góc.

Điều đó tạo nên một sự hài hòa đến kì lạ. Trông nó thật sự vô cùng kiêu sa và bí ẩn.

Vòng lấy cả tòa dinh thự là một vườn hoa Tử Đinh Hương rất đẹp. Ở giữa là một rãnh nước ngầm nhỏ, phía trên là một cây cầu cong như cầu vồng bắt đầu từ bên ngoài và kết thúc ở cổng dinh thự.

Trên cây cầu có vô số những dây leo gai và hoa Tử Đằng ôm lấy, một số còn rũ xuống bên dưới.

Chủ nơi này cũng rất có mắt thẩm mỹ ấy chứ. Trang trí đẹp, sang trọng và phù hợp với thiên nhiên. Nó quý phái nhưng ko cầu kì. Nó xinh đẹp nhưng ko kiểu cách. Nói chung là, ta thích a.

Cánh cổng đồ sộ được hai người bảo vệ mở ra, họ làm động tác mời vô cùng kính trọng hướng Lạc Y Băng hành lễ.

Cô khá là bất ngờ nhưng cũng ko để ý nhiều lắm. Người ở đây xem ra rất hiếu khách nhỉ?

Thằng nhóc đó nắm tay cô bước vào tiến tới gần một bức trang lớn rồi xoay xoay vặn vặn một cái tượng Chu Tước nhỏ cạnh bức tranh.

Một lát sau, bức tranh dần dần phóng to hơn nữa rồi mặt ngoài tự kéo xuống hiện ra một dãy cầu thang dài như vô tận.

Lần này thì cô ngạc nhiên rồi. Đây ko phải một dạng căn cứ bí mật sao? Lý do gì mà những người này lại có thể tự nhiên hành động như thế trước mặt một người xa lạ như cô chứ?

Có khi nào... Lạc Y Băng nguyên tác gây thù gì với bọn họ nên họ muốn bắt cô hành hạ rồi giết luôn ko?

Hay là người của ả nữ chủ muốn diệt cô? Ko. Điều này là ko thể nào.

Dạ Nguyệt Linh sẽ ko manh động như thế. Cô ta ko làm ra những hành động trẻ con như vậy. Thủ đoạn của ả.... thâm độc hơn rất nhiều.

Ko để cô tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, cậu nhóc đã đưa Y Băng tới trước một căn phòng lớn - đích đến của dãy cầu thang mê cung dài kinh khủng ấy.

Cậu nhóc vươn tay đẩy cánh cửa một cái. Cánh cửa theo đà từ từ.... từ từ.... từ từ.... mở ra.............. . . .
.
.
.

Hiệu ứng quay chậm àk?

Mở cửa thôi mà làm thấy ớn. Đưa tay vặn một cái là xong. Còn lười hơn nữa thì giơ chân lên đạp cho cái cửa một phát là ok rồi.

Bày đặt bắt chước trong phim. Muốn tạo cảm hứng chắc? Hay muốn hù dọa mình? Thị uy với mình sao? Hứ. Chắc ta sợ. Màu mè hoa lá cành.

Đứng chờ một buổi mà cái cửa to đùng đó vẫn chưa mở hẳn ra.

Lạc Y Băng máu xông lên não, cô đưa chân ra đạp mạnh vào cánh cửa kiểu như nó là kẻ thù của cô vậy.

Cánh cửa đáng thương ngay lập tức bật tung vào trong lộ ra trước mặt cô một cái thảm đỏ dài, hai hàng người hai bên vừa nhìn thấy cô thì cung kính cúi gập người chào cô.

Đằng sau cánh cửa đó là một căn phòng.... nói sao ta....


Àk. Căn phòng giống phòng họp bang phái hồi xưa vậy đó.

Ủa mà sao đưa ta đến đây? Ở đây một người ta cũng ko biết, sao lại tỏ ra kính trọng với ta như thế? Kì lạ.

Tuy biết ở Dị Thế này cái gì cũng có thể xảy ra nhưng thật ko ngờ, sở thích của người Dị Thế cũng..... quái đản thiệt.

Chủ ở đây chắc là mê cổ đại lắm nè. Chỗ này đâu đâu cũng mang phong cách xưa hết.

Ngay cả trang phục mấy người này mặc cũng đậm chất cổ trang nữa.

Mà rốt cuộc đây là cái chỗ nào? Mắc cái giống ôn gì mà mấy người đó đưa mình đến đây?

Đừng nói là.... muốn làm huyết tế, lấy mình làm tế lễ nha...?.. Hay là.... muốn lấy máu mình để hồi sinh ai đó?

Thật tình là ngoài 2 vụ đó ra, mình ko thể nghĩ ra một cái lý do nào khác nữa.

" Bái kiến Cung chủ!! " - Chưa kịp để cô suy nghĩ gì thêm thì một loạt người đột nhiên quỳ xuống hô to làm cô giật mình bay mất hồn vía.

Nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nắm bắt được điểm trọng yếu nhất.

" Cung chủ? Gọi ta ák? " - Lạc Y Băng đưa một ngón tay chỉ vào mình, mặt đơ ra hỏi.

" Vâng. Chính là ngài. Ngài chính là Cung chủ Tịch Tịnh cung mà chúng thần luôn tìm kiếm bấy lâu nay. " - Một ông lão trung niên ko biết từ cái chỗ nào bước ra ôm quyền cung kính hướng cô nói.

" Tịch Tịnh cung? Là cái gì? " - Cô đơ mặt ra hỏi.

Tịch Tịnh cung? Lần đầu tiên nghe nói. Bảo đảm cả mình và nguyên chủ đều ko biết cái gì gọi là Tịch Tịnh cung đâu. Thế thì tại sao họ lại gọi mình là Cung chủ?

" Thưa Cung chủ, Tịch Tịnh cung là một tổ chức huấn luyện bao gồm sát thủ lẫn đặc công. Đã nhiều lần tạo nên vô số những công cụ khoa học tân tiến phục vụ công việc và cung cấp cho cả chính phủ.

Nắm trong tay nguồn tài lực, nhân lực,.... vô hạn. Ngay cả trong chính quyền cũng có người của Tịch Tịnh cung chúng ta.

Nổi danh với sự quyết đoán, vô tình và quyết tuyệt trong chiến đấu. Đào tạo ra vô số những cỗ máy giết người. Trên mặt chiến trường, Tịch Tịnh cung chưa bao giờ thua. Về mặt thương trường, Tịch Tịnh cung là bất bại. " - Ông lão trung niên tự hào kể chi tiết về Tịch Tịnh cung cho cô nghe.

" Thế, sao lại gọi ta là Cung chủ? " - Lạc Y Băng nghe xong cũng ko có biểu hiện gì nhiều, với vẻ mặt nghi hoặc quay sang hỏi ông lão trung niên.


_______ End _______.......














trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện