Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

Chương 18


trước sau


Vân Thiên Phong, Nam Cung Lam Thần và cả Phạm Lam Anh, thậm chí là tất cả mọi người ở đó đều vô cùng ngạc nhiên. Dường như họ không còn có thể tin vào tai mình. Đột nhiên một nỗi tức giận và xót xa bùng lên trong lòng họ.

Cung chủ tài sắc vẹn toàn của Tịch Tịnh Cung lại phải chịu nhiều đau khổ, oan ức như vậy trong khoản thời gian qua sao? Là bọn họ vô dụng, đã không tìm được cô sớm hơn, không đủ năng lực để bảo vệ cô. Cung chủ của họ... đâu có đáng phải chịu khổ sở như vậy.

Mặt người nào người nấy như cái bánh thiu khiến cô nhịn không được mà bật cười. Lo lắng cho cô vậy sao? Dù gì cũng chỉ mới gặp và họ chưa hiểu rõ về cô thế mà cô nói gì cũng tin. Thật giống... tiểu hài tử a. Nhưng như thế cũng tốt, ít ra ở đây cô vẫn có cảm giác mình còn được tin tưởng và tôn trọng.

  " Cũng không có gì đâu. Chuyện qua lâu lắm rồi. Tôi còn không để ý thì các người buồn cái gì? " - Lạc Y Băng cười nhìn họ.

  " Cung chủ, thề với người, từ nay những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy đến với người nữa. " - Nam Cung Lam Thần nghiêm túc nhìn cô nói. Có vẻ rất chân thành a. Cái này thì có lẽ không thể giả được, Lạc Y Băng tốt xấu gì cũng là Cung chủ của hắn, cô ấy mất mặt thì hắn cũng như Tịch Tịnh Cung còn được người ta xem ra cái gì?!

  " Cung chủ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, bằng mọi giá. " - Mặc dù biết Lạc Y Băng không cần cậu bảo vệ nhưng tốt nhất vẫn nên nói ra, xem như là thể hiện lòng thành của mình đi.

  " Ừ. Cảm ơn các cậu. " - Nụ cười lần nữa hiện diện trên môi cô và tươi hơn hẳn lần trước, chứng tỏ cô đang rất vui a.

Giữa lúc không khí tràn ngập màu hường tình cảm thì một tiếng kêu đã phá hoại tất cả. Mọi người đồng loạt đưa mắt lườm liếc các kiểu người đang chạy vào sảnh.

  " Cung chủ!! Nguy rồi!!! Có tin vô cùng xấu!!! Cung chủ!! " - Một nam nhân quần chúng hấp ta hấp tấp chạy vào, vừa chạy vừa la làng.

  " Có chuyện gì từ từ nói, làm gì phải vội vàng như thế. Phải biết giữ hình tượng của mình, sang chảnh lên, biết chưa? " - Lạc Y Băng từ tốn nhìn nam quần chúng nói. Sau đó còn thuận tay hất tóc lên thể hiện sự sang choảnh chọe của mình.


  " Vâng. Bẩm Cung chủ, vừa nãy có người đến. Người đó là một nam nhân, cao ráo, đẹp trai ngời ngời, mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh lạnh lùng. Trời ơi, người không biết đâu, tên đó đẹp trai cực kì! Tới thần là nam nhân mà còn suýt chút là đi theo hắn luôn rồi! Người đó đến và đưa một tấm thiệp mời màu vàng kim, một viên ngọc trai to đùng đính trên mép thiệp. Ôi trời, viên ngọc trai lấp la lấp lánh nhìn thích mắt cực. Thần còn đang định xin người viên ngọc đó, nhưng mà thần nghĩ lại, thần cảm thấy viên ngọc đó hợp với Cung chủ hơn. Còn nữa, còn nữa nha, tên đó hắn còn xưng... " - Nam quần chúng rất nhiệt tình thực hành theo lời Cung chủ của hắn. Nhưng chàng trai à, có lẽ anh đã nhầm lẫn thế nào là sự sang choảnh rồi đó.

  " Im mồm đi!! Ngươi là đàn ông con trai đấy, nói gì mà lắm thế? Cái đấy không phải là sang choảnh mà là ngươi đang vi phạm phương châm hội thoại đó biết chưa? Biết phương châm gì không? Phương châm về lượng, phương châm cách thức và cả phương châm quan hệ đó!! Một lượt thoại mà ngươi vi phạm tận 3 phương châm hội thoại!! Học hành kiểu gì thế hả???  " - Lạc Y Băng dường như có vẻ chịu hết nổi rồi a.

Cô tuôn thẳng một tràng tình ca chủ đề " Phương châm hội thoại " cho nam quần chúng và mọi người nghe ké để biết thêm chi tiết về kiến thức môn Ngữ Văn.

  " Vâng! Thần lắng nghe Cung chủ dạy bảo. " - Nam quần chúng có vẻ rất chăm chú nghe và tiếp thu rồi kêu lên một tiếng như hiểu rõ.

  " Được rồi. Lúc nãy ngươi nói có người tới gửi thiệp đúng không? Đưa cho ta. " - Nam Cung Lam Thần bày ra vẻ mặt lạnh cmn lùng nói.

  " Đây ạ! "

Nam Cung Lam Thần vừa đưa tay nhận tấm thiệp vừa mở ra xem nội dung bên trong. Anh chàng chăm chú đọc một hồi rồi hướng phía cô cười nhẹ nhàng.

  " Cung chủ, một lời mời được gửi tới người. " - Nụ cười trông thật dịu dàng tử tế.

  " Vậy sao? Nó là.... " - Lạc Y Băng hiện lên vẻ nghi hoặc. Lời mời? Cho mình?

  " Vâng. Một lời mời từ Bạch gia, sinh thần Bạch thiếu - Bạch Vũ. " - Nam Cung Lam Thần vừa đưa thiệp cho cô vừa nói.

  " Cái gì??? Bạch Vũ?? " - Vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt cô. Mồm cô há to ra, thậm chí có thể nhét vừa quả trứng ngỗng.

  " Sao vậy? Tên đó làm gì người à? " - Vân Thiên Phong hơi lo lắng hỏi.

  " Hắn không làm gì ta.. nhưng hắn là nam chủ đó!! Trong nguyên tác thì Bạch Vũ không hợp tác hại chết ta. Nhưng nếu đụng đến tình nhân bé nhỏ của hắn, không chừng lần này ta sẽ mất mạng đấy. Dù gì hắn cũng là nam chủ. Mà đụng thì ta cũng đã đụng rồi. " - Lạc Y Băng chỉ biết nhìn trời than thở. Đi đâu cũng gặp nam chủ, số mình nhọ tới vậy hả trời??

  " Người sợ gì chứ? Có chúng thần ở đây, bọn họ dám làm gì người? Chúng thần xử hết. " - Vân Thiên Phong vỗ ngực tự tin nói.

  " Ta không phải sợ. Dính tới đám nam chủ đó phiền phức lắm. Mà ta thì ghét phiền bám thân. Cũng không phải ta không giải quyết được, nhưng bọn đó nhây lắm. " - Lạc Y Băng chán nản nói.

  " Người không phải lo, mọi chuyện chúng thần sẽ xử lý hộ người. Cung chủ, bọn họ mời người đến. Nhưng nhiều năm qua vì người chưa xuất hiện nên Hắc Dạ luôn thay người làm Cung chủ. Nên... " - Nam Cung Lam Thần hơi ấp úng. Hắn chính là sợ cô nghĩ nhiều đâm ra buồn bã rồi bỏ đi luôn.

Một Cung chủ như vầy, mất đi chính là nuối tiếc cả đời.

  " Ta hiểu mà. Ngươi cũng không cần lo, ta không có đi để bụng mấy chuyện đó đâu. Các ngươi làm thế là đúng mà. " - Cái này là cô nói thật, loại việc cỏn con này mà cô để trong lòng thì làm sao cô sống sót được ở kiếp trước?


  " Vâng. " - Nam Cung Lam Thần như thở phào nhẹ nhõm. Cung chủ như vậy quả thật không sai.

  " Mà Hắc Dạ là ai vậy? " - Lạc Y Băng khá tò mò về người tên Hắc Dạ nha. Hình như cô rất có duyên với người họ Hắc, hết Hắc Vân, Hắc Duẫn và bây giờ là Hắc Dạ. Một ngày mà đụng tới 3 Hắc... Phải về xem lại bói sao bổn mệnh mới được.

  " Là sát thủ

cấp S của tổ chức. Hắc Dạ chỉ là mật danh thôi. Còn tên hắn thật sự là... " - Vân Thiên Phong chưa kịp nói hết câu thì một giọng nam trầm thấp, mang hơi thở lạnh lùng xen vào tiếp lời.

  " Bắc Cung Dạ Hàn. "

Một nam nhân vận cây đen bước ra. Khi vừa nhìn thấy hắn, Lạc Y Băng có chút giật mình. Trên đời có người đẹp vầy sao?

Từ trong bóng đêm u uất kia, một hình bóng nam nhân dần dần xuất hiện. Ngay trong khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt hắn, cô có cảm giác như bản thân đang sau rượu vậy, cô thậm chí còn cảm nhận được linh hồn mình như đang lạc lối, lạc trong tử hải bao la rộng lớn ẩn giấu sâu trong nhãn cầu của nam nhân kia. Trước mắt cô là một khuôn mặt gần như là hoàn hảo, cô có chút không tưởng được, kẻ này thật sự là người sao? Thời gian, không gian, tất cả mọi thứ như dừng lại vào thời khắc đó, thời khắc cô gặp hắn...

Ai đó đang ngồi say mê nhan sắc người ta nhưng lại không biết rằng chính mình còn nghiêng thành họa thủy hơn nhiều.

Cũng không phải chỉ mình Lạc Y Băng sốc nhan sắc đâu, phía bên kia còn một con người còn căng dữ dội nữa.

Bắc Cung Dạ Hàn khi vừa nhìn thấy cô, anh chàng ngay lập tức rơi vào trạng thái đơ - ing. Cô gái trước mắt này.... là thiên tiên sao?

Mái tóc bạch kim xám xõa dài, tự do tung bay trong không trung, vài lọn tóc ngắn thả nhẹ xuống vai. Trước mắt hắn như có một vị họa sĩ tài ba nào đó vừa phác họa lên một đóa hoa trắng. Từng cánh, từng cánh trắng muốt, xinh đẹp vô đối, tựa như cô ấy vậy. Trong mắt hắn, cô là một đóa Cẩm Tú Cầu, xinh đẹp rực rỡ, đứng cùng Cẩm Tú Cầu, những loài hoa khác như bị phai màu, cũng như lấy đi so sánh với cô, những kẻ khác cả đời cũng chỉ may mắn được làm cái phông nền. Đôi mắt cô ấy cùng một màu với mái tóc kiêu sa lộng lẫy kia nhưng lại trong vô cùng, dường như là trong suốt, trầm lắng lạnh lẽo như mặt hồ mùa đông, hắn có cảm giác chỉ cần cô ấy liếc nhìn thứ gì, thứ đó lập tức sẽ hóa băng ngay.

Mà khoan.... đôi mắt xám bạc trong suốt?..... Cung chủ!!!

Đôi mắt anh chàng trợn tròn lên ngạc nhiên, và sự vui mừng cũng không hề che giấu mà hiện rõ lên gương mặt.

  " Cung chủ!! "

  " Nam chủ?!! "

Hai tiếng kêu cùng vang lên một lúc, khác một chữ ý nghĩa khác hoàn toàn.

Lạc Y Băng đang vô cùng ngạc nhiên và sốc nặng trước cái tên thay vì nhan sắc của hắn.

Bắc Cung Dạ Hàn??? Thiếu chủ Bắc Cung gia - một gia tộc ẩn dật nổi tiếng vô cùng. Và quan trọng hơn hết... hắn là nam chủ!!!
 
Bên này mọi người cũng đang cảm thấy kì lạ. Bắc Cung Dạ Hàn gọi cô là Cung chủ thì đúng rồi, nhưng cô gọi hắn là nam chủ.... Nam chủ là cái gì thế? Đây có lẽ là thắc mắc chung của mọi người.


  " Cung chủ!! Người trở về rồi. " - Bắc Cung Dạ Hàn dường như chẳng còn quan tâm gì nữa, bất chấp thốt lên.

  " Ừ. Về rồi. " - Lạc Y Băng gật nhẹ đầu cười.

  " Mà khoan nha, Cung chủ, thần thắc mắc cái này lâu rồi, nam chủ là cái gì vậy? Thấy người nhắc tới nam chủ hoài thôi. " - Vân Thiên Phong chen vô giải bày mối nghi hoặc của mình. Cậu ta tò mò vấn đề này lâu rồi nha. Thật sự rất cần một đáp án.

  " Ngươi thật sự muốn biết? "

Đối với cô thì nó cũng chả phải bí mật gì ghê gớm lắm, đâu phải cô chiếm xác người ta như trong mấy bộ truyện khác mà phải đi áy náy rồi giấu giấu giếm giếm! Lạc Y Băng cùng Lạc Vô Tâm vốn dĩ chính là một! Hai thân thể khác nhau nhưng linh hồn thì chỉ là một, chẳng qua vì yếu ớt nên mới phải tách ra để tu dưỡng thôi, cũng vì vậy lúc kiếp trước của cô cùng " Lạc Y Băng " kia, mỗi người cũng chỉ sở hữu một nửa linh hồn. Bây giờ đơn giản chỉ là cô chơi chán rồi nên quay về lại đúng nơi mình thuộc về thôi.

  " Đúng! Thần thật sự rất tò mò! "

  " Thế thì ta kể cho nghe. Như các ngươi biết đó, vũ trụ này rất rộng lớn, rất huyền bí, những điều tưởng chừng như không thể xảy ra nhưng tới một ngày nó lại diễn ra với chính bản thân ta. Cũng tương tự như thế, cách biệt với các ngươi qua màng chắn ngăn cách các không gian chính là một hành tinh gọi Trái Đất, nơi đó là một thế giới hoàn toàn khác. Nơi đấy có cô gái tên Lạc Vô Tâm, cô ấy là sát thủ kiêm đặc công ngầm tầm cỡ quốc tế. Đừng nghĩ đặc công hay sát thủ gì đó rất cứng rắn, thậm chí là họ còn không có cảm xúc. Nếu có thì đó sớm đã trở thành những cỗ máy giết người rồi. Lạc Vô Tâm có yêu một người, nhưng tiếc là người đó lại không có tình cảm với cô ấy, chẳng những thế mà mục đích người đó tiếp cận cô ấy chính là để giết cô ấy theo yêu cầu của tổ chức. Nhưng kết thúc trận chiến, người chiến thắng vẫn thủy chung là Lạc Vô Tâm. Cô ấy về nhà tìm được một quyển tiểu thuyết NP của nhỏ bạn tặng và vì buồn nản nên đọc chơi cho đỡ thèm. Ờm... vì nội dung quá ư là mất dạy bên cô đã đốt nó đi. Sau đó thì một luồng sáng thoát ra và lôi theo cô luôn.

Lạc Vô Tâm chính là ta kiếp trước, và cuốn tiểu thuyết ta xuyên vào chính là thế giới này. Nội dung thật sự rất cẩu huyết. Trong nguyên tác, nữ chính là Dạ Nguyệt Linh, nam chính thì một đàn, nhiều tới mức ta không thể nhớ hết luôn. Mà trí nhớ ta hơi bị tốt đó. Có nữ chính thì đương nhiên phải có nữ phụ, và nữ phụ đá lót đường chính là ta. Cái kết thảm nhất truyện, yêu phải nam chính rồi hãm hại nữ chủ các kiểu rồi chết không toàn xác. Nói chung là thảm lắm.

Nữ chủ giả tạo cực, bề ngoài hiền lành nhưng thâm tâm thối nát. Cho nên mốt các ngươi đừng yêu trúng cô ta đó. Còn nữa, ngươi Nam Cung Lam Thần và Bắc Cung Dạ Hàn, các ngươi là nam chính đó. Vân Thiên Phong, ngươi chỉ là nam phụ trung khuyển thôi. Sau này hình như ngươi hi sinh đỡ cho Dạ Nguyệt Linh 3 phát đạn rồi chết ấy. " - Lạc Y Băng ngồi say mê kể chuyện mà không biết câu chuyện của mình có bao nhiêu kinh khủng.

Mặt 3 nam nhân được nhắc đến đều xị ra, đen hẳn đi.

_______ End... _______....











trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện