Lạc Y Băng dường như ko hề chú ý tới vẻ mặt u ám đen xì của 3 thanh niên kia mà vẫn tiếp tục kể. Cô hăng say kể, kể tới thật nhiệt tình và 3 anh chàng nào đó mặt đen thì cứ đen, thậm chí còn có xu hướng đen hơn. Ai cha~. Lạc Y Băng, nếu còn kể nữa, bão sẽ nổi thật đấy.
" Tôi chỉ nhớ sơ một vài nam chính nam phụ thôi. Dàn hậu cung đó thật sự quá lớn, chỉ mỗi nhớ con số thôi cũng đã là một vấn đề rồi.... Mọi người làm sao vậy? Sao mặt đen thui thế? Rảnh quá sao mà đem than bôi lên mặt mình? " - Lạc Y Băng sau một hồi kể mới để ý tới 3 chàng trai nào đó. Một câu vô cùng tỉnh được phun ra khiến mọi người.... đơ luôn.
Bôi than lên mặt?? Người mới rảnh đó, chuyện như vậy cũng nhọc người nghĩ ra. Trong lòng mọi người đều đang gào thét. Cung chủ quả thật ko sai, nhưng thần kinh có vấn đề thì đáng lo ngại hơn a.
Lạc Y Băng nào biết họ nghĩ gì, còn đang rất nhiệt huyết định kể tiếp, nhưng chưa kịp cất lời thì đã có người chặn trước.
" Cung chủ, người đừng nên kể tiếp. Chúng ta tập trung vào việc chính đi. Và xem như chúng tôi chưa hỏi gì. " - Bắc Cung Dạ Hàn với thứ khí lạnh chết người vờn quanh và gương mặt vẫn chưa hết đen. Hắn ko biết hắn sẽ làm gì nếu cô còn kể tiếp đâu.
" Chán thế. Mà thôi cũng được. Ờ.... vậy việc chính là việc gì?.. " - Cái mặt của cô tỉnh cực kì, tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh, tỉnh tới mức khiến cả một đoàn thể mém hộc máu chết tươi.
Cựu Cung chủ!! Hiện hồn!! Hiện hồn!!! Mau hiện hồn!!! Thiên a!!! Bước xuống đây giải thích với chúng tôi!!! Cái gì đang diễn ra vậy?? Đây là Cung chủ định mệnh của chúng tôi sao??? Thiên a!!! Cái Định Mệnh!!!!
" Cung chủ, người định xuất hiện ở bữa tiệc trong thân phận gì? " - Nam Cung Lam Thần kiềm chế cảm xúc muốn chửi người lại và với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh hướng cô hỏi.
" Thân phận gì?? " - Mắt nai vàng ngây thơ hỏi ngược lại hắn.
" Nai vàng ngơ ngác, đạp nát khu rừng " là đây!!
Một cái đập cánh trễ nhịp của bươm bướm có thể gây gió lốc bão lũ.
Một lời nói có thể phá nát bấy tình cảm mấy chục năm giữa người với người.
Và chỉ một câu nói của Lạc Y Băng có thể khiến một băng nhóm chết hộc máu vì tức.
" Ờ thì... ta cũng đang suy nghĩ đây. " - Cô thấy tình hình có vẻ ko ổn mên sửa lại lời nói của mình liền.
Kì nha. Sao mặt ai cũng căng hết vậy?
" Ta thì ko thể xuất hiện với chức vụ Cung chủ bây giờ được. Thời điểm này đang rất gay gắt. Cho nên... như cũ đi. Còn ta thì.... ừm.... " - Lạc Y Băng làm mặt nghiêm túc bàn luận.
" Cung chủ, bữa tiệc đó cũng tựa như tiệc rượu, tiệc khiêu vũ vậy. Người có thể đi cùng thần với tư cách bạn nhảy. " - Bắc Cung Dạ Hàn nhắc khéo cô.
" Vậy.... ta sẽ làm bạn nhảy của ngươi. Dù gì ta cũng muốn xem thử Tịch Tịnh Cung nặng mấy kilo đây. " - Thề với trời, mặt cô lúc này gian cực kì. Có người sắp bị tính kế rồi a.
" Vâng, thưa Cung chủ. "
" Được rồi. Mọi người nghe đây!! Từ nay ko cần gọi ta là Cung chủ, gọi tên ta là được rồi. Nhắc lần nữa, ta là Lạc Y Băng. " - Cô dồn sức vào cổ họng cố gắng nói to hết mức có thể.
" Ko được!! Gọi như vậy... thật ko hợp lễ nghi chút nào!! " - Một giọng nam trầm lặng, hơi khàn chút vang lên, có vẻ khá gay gắt.
Đứng trước mặt cô bây giờ là một ông lão râu tóc bạc phơ, đôi mắt ông ta là một màu tím đậm, rất hút hồn. Nhìn vào là biết, lúc trẻ ông này cũng.... ứm ứm lắm đó. Đôi mắt này chính là đôi mắt đào hoa nha!
Mà.... ổng từ đâu bước ra vậy?
" Ông già, bây giờ đã là thế kỉ mấy rồi mà còn lễ nghi với chả gia giáo kiểu đó? Chúng