Trước mắt họ.... là Lạc Y Băng sao?
Vẫn là cô gái ngày thường với khuôn mặt phấn son dày kịt kia sao?
Tại sao hôm nay... lại đẹp đến thế?
Gương mặt ấy, nhìn sơ qua là biết, hoàn toàn mặt mộc. Có lẽ là có dặm chút phấn, môi cũng bôi chút son, nhưng nhìn sao cũng thấy rất đẹp.
" Cô thật sự là Lạc Y Băng?? " - Nam nhân với mái tóc vàng óng, 10 phần thì hết 8 phần là giống Dạ Nguyệt Linh kêu lên.
Chính là Dạ Đình Nguyên!
" Tôi đã khẳng định thân phận của mình rồi, cậu sẽ nghe nếu cậu không bị điếc, Dạ thiếu à. Và tôi không có bổn phận phải trả lời câu hỏi ngớ ngẩn đó của cậu. " - Cô nhếch nhẹ môi nói. Từng câu từng chữ đều mang ý mỉa mai.
" Cô..! "
" Lạc tiểu thư, miệng càng ngày càng độc a. " - Hắc Vân cười cười kiểu lãng tử, mở miệng châm chọc lại cô.
" Hắc thiếu gia, quá khen rồi. Nhưng trình của tôi có lẽ chưa bằng được Hắc thiếu đâu. Còn phải học hỏi ở cậu nhiều. " - Lạc Y Băng cũng có phải dạng vừa đâu, mở miệng xéo lại ngay. Chửi bà độc mồm à? Bà độc cho mày xem!! Trình mày tuổi gì với bà đây! Về học thêm đi, con nhá!
" Cô giỏi lắm, Lạc Y Băng. " - Hắc Vân nghiến răng nói.
" Tôi biết tôi giỏi mà. Hắc thiếu, anh không cần chứng minh lại những điều đã được khẳng định đâu. Ấy, Hắc thiếu, nghiến mạnh như vậy sẽ hư răng mất. Răng của anh đã xấu rồi, càng nghiến sẽ càng xấu hơn thôi. " - Lạc Y Băng tự luyến một hồi, vẫn không quên châm một câu cho hắn tức chơi.
Cho mày tức chết nè, xem mày làm gì được bố! Còn tên kia nữa, liếc cái gì mà liếc! Ngon thì qua đây đánh bố này! Đứng đó liếc làm gì? Cẩn thận rớt con mắt đấy nhé!
Cái con người đang bị cô chửi say sưa trong lòng, là một nam nhân vô cùng điển trai với mái tóc bạch kim pha tạp vài lọn đen ở mái trước. Cái kiểu tóc này, duy nhất chỉ có thể là nam chính Âu Dương Tịnh Âm mà thôi! Thật lòng mà nói thì, tên này đẹp trai phết! Nếu không phải hắn là nam chính, có lẽ cô sẽ cua hắn đấy. Hợp gu quá cơ mà! Nhưng tiếc thật, hắn lại là nam chính. Đối với cô, mấy tên nam chủ chính là hàng phế phẩm, không thể xài được! Tiếc quá aa!
" Được rồi. Y Băng, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. " - Người nào đó đứng bên cạnh sắp bùng nổ rồi a.
" Ừ. Đi thôi, Hàn. " - EQ thấp như cô nàng nào đó đời nào nhận ra sự khác biệt trong thái độ và cách xưng hô của anh chàng Bắc Cung Dạ Hàn kia.
Lạc Y Băng cùng Bắc Cung Dạ Hàn quay lưng về phía đám nam chủ nữ chủ chuẩn bị bước đi thì....
" Hàn, anh đã nói sẽ đi với em mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở đây cùng Y Băng?... Hàn... có phải... anh.... anh.... Hàn... hức... hức..... phản... bội em..... " - Một bóng dáng màu trắng éo biết từ nơi nào phóng tới chụp tay Bắc Cung Dạ Hàn hô lên, rồi tự nhiên bật khóc nức nở.
Chị Bảy bán cá à, mặt chị cũng quá dày đi. Người ta rõ ràng chỉ mới gặp chị có một lần, lấy đâu ra tình cảm với chả tình củm mà phản bội chị? Mà chị diễn cũng sâu quá cơ, nước mắt chảy như thật kìa. Omeio, ảnh hậu có phải sắp xuất hiện rồi không?
" Dạ tiểu thư, thỉnh cô tự trọng. Cô chưa từng hẹn tôi, tôi cũng chưa từng đồng ý. Vả lại, tôi với cô chẳng có quan hệ gì, sao gọi là tôi phản bội cô được? " - Bấc Cung Dạ Hàn bình thản gỡ tay Dạ Nguyệt Linh ra rồi rút khăn tay lau, chà xát thật kĩ, sau đó vứt khăn cho bảo vệ. Anh chàng vừa hành động vừa giải bày.
Nhục chưa cưng? Đã bảo rồi, đừng ngu người mà đụng vô bố đây, dù bố không xử mày, thì soái ca của bố cũng triệt mày thôi con ạ.
" Nói nhiều làm gì để rước nhục vào thân? Dạ Nguyệt Linh, thật đáng thương hại a. " - Gián tiếp đụng vào bố mày, bố không mắng xéo mày vài câu thì bố chả phải họ Lạc nhé.
" Băng... "
" Lạc Y Băng! Cô đừng vượt mức chịu đựng của chúng tôi. Nếu không...! "
Ôi cái chất giọng trầm khàn, đầy chất nam tính a. Nó phát ra từ một nam nhân đứng sau Dạ Nguyệt Linh, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ. Cái mái tóc màu vàng chói nắng, đôi đồng tử nhuộm một màu lam nhạt nhẽo. Lạnh lùng! Còn có thể là ai? Đại thiếu chủ Phong gia - Phong Lam Duật!
" Nếu không? Nếu không thì sao? Anh làm gì tôi nào? " - Cô nhướng mi.
Mày đừng tưởng mày là người tình trong mộng của " tao lúc trước " rồi muốn làm gì thì làm nhé. Bố cũng chả phải cái người yêu bất chấp mày nữa rồi. Mày thử chọc bố xem, bố không " chém " cho mày vài nhát mới lạ.
" Có vẻ như bài học lần trước chưa đủ để tỉnh ngộ cô thì phải. Lạc Y Băng, đừng ép tôi phải ra tay lần nữa. " - Phong Lam Duật bày ra gương mặt đúng nham hiểm, nói như muốn nhắc xéo cô vậy.
" Tôi thách anh đấy! Giỏi thì nhào vào đánh tôi này. Xem Lạc Y Băng tôi đây có nhào anh ra bã không? " - Sự cọc tính của cô