Cố nhân có câu : " Hoa rơi hữu tình mà nước chảy bất minh ". Người có tình, đối một người lại chẳng hay chẳng biết. Nếu nhận định nhau là bạn, xin đừng trao quá nhiều yêu thương để rồi đưa theo cả khổ đau.
Người là Vương Thượng, chủ của vạn vật muôn loài, trong tay người chính là quyền sinh sát của cả thiên hạ này. Người hiền đức, người tài năng, người thông văn, người thạo võ, người hào hoa, người phong nhã. Người là một minh vương, người được lòng dân chúng, người có lòng tin của thiên hạ, người chưởng quản khiến chúng sinh hạnh phúc và ấm no. Nhưng xin người, một chút thôi, hãy nhớ rằng trước kia đã từng có một kẻ vì người mà buông xuống tất cả, chấp nhận mất hết, chỉ để đổi lại một câu của người : " Hai ta chỉ là bằng hữu mà thôi. ".
Người biết không, câu nói đó của người chỉ có 8 kí tự, nhưng đối với ta, đó là tám nghìn mũi dao nhọn cắm vào trong tim. Từng mũi... từng mũi.... Ta cảm nhận được, tim ta đang rỉ máu, từng ngày một đau đớn....
Kẻ đối với ta bằng tấm chân tình, ta bỏ hắn vì người. Kẻ đối với ta là bằng hữu tri giao, ta bỏ nàng vì người. Kẻ đối với ta là người thân ruột thịt, ta bỏ họ vì người. Của cải, tiền bạc, quyền quý,.... ta cũng bỏ, vì người. Ngay cả khi bên người, một danh phận còn chẳng có, ta cũng vui vẻ chấp nhận.
Người có còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau chính là bên một căn chòi lá nhỏ, đối diện là một con sông, tên gọi Mặc Tình. Ta và người kết thành bằng hữu từ ngày đó. Rồi dần dần, từ tình cảm đơn thuần trong sáng, nó chuyển thành một màu hồng của tình yêu, ngọt ngào, và chói mắt.
Ta yêu người!
Người thông minh như vậy, làm sao lại không biết? Nhưng người không từ chối, người cũng không chấp nhận, người lơ đi tựa như người chẳng biết gì cả. Thà ngay từ đầu người tuyệt tình một chút, chặt đứt đi cái tình của ta đối với người thì có lẽ bây giờ chúng ta đang là bạn, người vui vẻ bên ngai vàng cùng bá tánh của người, ta hạnh phúc cạnh người thân và người yêu của ta. Nếu ngay từ đầu người dứt bỏ tình cảm của ta một cách thẳng thắn, thì mọi chuyện ngày hôm nay cũng không có diễn ra được.
Ta biết chứ, người nuối tiếc một kẻ luôn bên cạnh hiến dâng cho người, nuối tiếc một kẻ sẽ chẳng bao giờ trái lại ý muốn của người, nuối tiếc một kẻ ngu ngốc răm rắp tin tưởng hết mực vào người....
Đi cùng người từ lúc còn là hoàng tử, lên đến thái tử rồi ngồi lên cái ngai vàng rồng kia, ta đã chứng kiến biết bao việc người làm. Người tàn sát huynh đệ, người soán ngôi đoạt vị, người bất hiếu với cha mẹ,.... mọi việc ta đều chứng kiến. Có chuyện thương thiên hại lý gì mà người chưa làm? Cái tốt của người chỉ là biết lo cho dân chúng ngoài kia của người thôi, những kẻ chả chút liên quan gì đến người. Huynh đệ của người là những kẻ không ra gì, ép bức dân chúng, xem thường luật pháp, huynh đệ của người thậm chí còn hãm hại cả người. Những kẻ đó đáng chết! Phụ mẫu người không thương yêu người, nuôi lớn người cũng vì muốn lợi dụng triệt để, cấu kết cùng những huynh đệ kia hạ độc mãn tính cho người. Họ cũng đáng chết! Ngai vàng chỉ có người là kẻ thích hợp nhất, cũng chỉ người mới có thể lo tốt cho vương quốc này. Ngôi vị đáng để đoạt!
Nhưng....
Còn ta?.......
Ta có gì không tốt chăng? Người nguyện ý vì những kẻ sống dựa vào người ngoài kia mà bỏ đi kẻ sống vì người? Người lợi dụng ta để diệt mất người nhà ta, chỉ vì người nghĩ họ sẽ ảnh hưởng đến công cuộc trị quốc trấn quốc của người. Người biết không, gia đình ta gửi tỷ tỷ ta vào