Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

Chương 31


trước sau


Mùa thu bắt đầu chuyển mình nhường lại không gian thoáng đãng cho mùa đông, từng tán cây, từng cơn gió lướt qua đều mang một mùi tinh khiết lạnh lẽo. Hồ nước trên những ngọn núi đã bắt đầu đông lại, cái không khí se se lạnh qua từng cái hít thở bơm đầy vào lá phổi, cả cơ thể dường như cũng cảm thấy thoải mái hơn. Trên bờ hồ đã bắt đầu đóng băng ấy đột nhiên xuất hiện một bóng dáng như ẩn như hiện. Tà áo tung bay theo từng cơn gió thổi ngang qua, mái tóc xám bạc đi cùng từng làn hơi mùa đông nhảy múa trên không trung. Nơi đây là căn cứ ngầm trên núi của Tịch Tịnh Cung, hồ nước tên gọi Mặc Tình, còn bóng dáng đơn bạc kia, chính là Lạc Y Băng.....

  " Cung chủ, sao trông người có vẻ không được vui lắm? Ta làm gì khiến người không hài lòng ư? Có thể cho ta biết chứ? "

  " Không, Mạch Nhi, ngươi không làm gì cả, ngươi cũng không hiểu được đâu, chính ta cũng chẳng thể hiểu nổi chính mình nữa. "

Lạc Y Băng sau màn lay động lại trái tim đã chết của Phong Lam Duật, nhân cơ hội sơ hở lộ liễu của hắn, cô một phát dứt điểm chiến thắng hắn luôn. Khán đài ngay sau đó đã lâm vào yên tĩnh, một cây kim rớt không chừng cũng có thể nghe thấy rõ. Lạc Y Băng không chờ cho mọi người hết bàng hoàng bỡ ngỡ đã ngay khắc tự tuyên bố chiến thắng của mình. Ngay sau đó cô đã một bước phủi mông chạy về Tịch Tịnh Cung, rồi vô tình lạc vào một căn phòng, có lẽ trong đó có Truyền Tống Trận nên hiện tại cô mới xuất hiện ở tại đây. Lạc Y Băng lại gặp được một tiểu nữ tử trông coi cái nơi cô bị truyền tống đến, cô ấy tên gọi Từ Mạch Nhi....

Hỏi ra thì mới biết nơi đây là căn cứ địa bí mật của Tịch Tịnh Cung, Từ Mạch Nhi là người chưởng quản hiện tại, nhiệm vụ chính là trông coi nơi này. Căn cứ bí mật này hay còn gọi là Tịnh Cốc, là nơi hội họp hằng năm của các thành viên Tịch Tịnh Cung. Tịnh Cốc an vị trên một đỉnh núi khá lớn, non sông cảnh vật hữu tình hữu ý, rất xinh đẹp! Lạc Y Băng vô tình phát hiện ra sau lưng núi có một chỗ trũng, bên trong đọng nước biến thành hồ, tên gọi Mặc Tình. Và rồi không hiểu sao khi nhìn thấy hồ Mặc Tình, Lạc Y Băng đột nhiên cảm thấy đau lòng, tim có chút nhói lên. Cô đã ngồi nghiên cứu rồi, cũng nghĩ muốn nát óc, vẫn không thể hiểu được vì sao lại khổ tâm khi nhìn vào hồ.

  " Người có kỉ niệm gì với Mặc Tình thủy sao? "

  " Đây là lần đầu tiên ta nghe đến nó. "

Đúng, đây là lần đầu cô nghe đến cái gọi là Mặc Tình thủy đây, không thể có cái gọi là kỉ niệm gì được! Nhưng mà cớ gì...?

  " Không, ý ta là kiếp trước người có kỉ niệm gì với nó chăng? "


  "..... Là ý gì? "

  " Mặc Tình thủy là một bảo vật của thiên địa được lưu truyền từ ngàn xưa, nó có khả năng gợi lại kí ức kiếp trước của một người. Bọn ta vô tình tìm được nó ở đây nên lập nơi này làm căn cứ luôn. Cung chủ, người nhìn vào nó nhưng không nhớ về quá khứ kiếp trước ngược lại còn cảm thấy đau lòng, càng nghĩ càng mờ mịt, chứng tỏ kí ức đó đối với người là thứ rất không tốt đẹp, người không muốn nhớ lại. Vậy Mặc Tình thủy có lẽ liên quan đến một chút kiếp trước của người. ".

Kiếp trước? Mặc Tình?..... Nếu đó đã là chuyện không vui, hiện tại chính mình không muốn nhớ lại, vậy chi bằng quên luôn đi, có phải tốt hơn không?
.
.
.
.
.

  " Cung chủ... như vầy có thật sự ổn không?.. "

Nghe qua chất giọng có phần ma mị, có sức thu hút rất lớn, còn có thể là ai ngoài Đông Cung Lạc Trần!

Hắn hiện tại chỉ muốn khóc một dòng sông thôi! Không hiểu sao đột nhiên Cung chủ nhà hắn nổi hứng muốn đi dạo phố, muốn đi dùng bữa ở nhà hàng, và nhất định đòi hắn phải đi cùng. Tịch Tịnh Cung hiện tại cũng không có việc gì nhiều, nhưng bỏ lại mọi người mà chạy rong ngoài đường thì có hơi kì. Hơn nữa...

  " Cung chủ, hay là chúng ta về đi? Dù sao thì hiện tại tôi cũng là Đông Cung thiếu chủ tộc, hầu như ai cũng biết tôi, hiện tại tôi lại đi cùng cô, như vậy có.... "

  " Không sao! Tôi là xú nữ trong mắt mọi người, hình tượng gì đó đã sớm không có rồi, giờ thêm việc này cũng chả sao đâu. Tiểu Lạc Trần, hay chúng ta đi 《 Taste & Beauty 》đi! ".

Lạc Y Băng đương nhiên hiểu dụng tâm của Đông Cung Lạc Trần đối với cô, nhưng danh tiếng gì đó sớm đã trở nên thối nát bẩn thỉu rồi, giờ có thêm cũng như vậy thôi. Hơn nữa, nhất quyết lôi Đông Cung Lạc Trần cùng đi đương nhiên đều có nguyên nhân hết, Lạc Y Băng đời này sẽ không có chuyện đi làm ba cái việc vô nghĩa.

Đông Cung Lạc Trần không nói gì chỉ có thể gật đầu đồng ý, âm thầm đem lệ nóng nuốt vào trong tim. Ôi! Hình tượng thần bí bao lâu nay gầy dựng xem như quăng sọt rồi! Đi cùng Cung chủ chắc chán không giữ nổi hình tượng, chắc chắn sẽ bị bung! Nhưng.... Cung chủ hôm nay rõ ràng là ăn trúng thuốc chuột! Tính tình lúc nắng lúc mưa, lúc thế này lúc thế kia, lúc ghét lúc thích, thay đổi quá mức thất thường đi!

《 Taste & Beauty 》Restaurant.

Người ta nói " Oan gia ngõ hẹp " quả là chưa bao giờ sai. Phía trước cái bàn cô ngồi cùng Đông Cung Lạc Trần chính là bàn của nam nữ chủ đặt trước. Nếu là bình thường, Lạc Y Băng sẽ lựa chọn tránh mặt, nhưng hiện tại cô sẽ không, vì hôm nay cô đến đây, mục đích chính là nhằm vào nam nữ chủ, đúng hơn là muốn kiểm nghiệm nữ chủ Dạ Nguyệt Linh một chút.

Phía bên nam nữ chủ ngay từ lúc bước vào đã để ý phía bên bàn của Lạc Y Băng rồi. Vì cô ngồi quay lưng lại với họ nên cái mà họ thấy chỉ là một nữ nhân ngồi cùng một nam nhân với loại nhan sắc họa thủy họa thành. Mà nam nhân đó thì họ cũng biết, chính là thiếu chủ độc nhất của Đông Cung thế gia - Đông Cung Lạc Trần.

Một đám nhân vật chính bọn họ định tiến tới nói vài câu chào hỏi nhưng khi vừa đến gần, cô gái đang ngồi im bất động nãy giờ đột nhiên di chuyển cơ thể, cô ta xoay người lại, và thêm một khuôn mặt diệt quốc vong thần xuất hiện. Điều quan trọng đáng nói ở đây là, khuôn mặt đó chính là Lạc Y Băng, người vẫn luôn đối nghịch với bọn họ!


  " Thật trùng hợp, các người cũng dùng bữa ở đây sao? "

Lạc Y Băng nhìn thấy Dạ Nguyệt Linh thì con mắt sáng rỡ

lên, cô chính thức bỏ qua mấy nam nhân sau lưng cô ta. Cô cần phải thử xem tình cảm của Dạ Nguyệt Linh kia có giống nguyên tác miêu tả hay không.

  " Y Băng, trùng hợp quá, lại gặp em rồi, đây là...? "

  " Đông Cung Lạc Trần, là bạn.... trai của tôi. "

  " Cái gì? Bạn trai??? "

Tôi biết ngay mà! Dạ Nguyệt Linh, quả nhiên nguyên tác không hề sai, cô, đã yêu thích Đông Cung Lạc Trần, ngay từ ánh mắt đầu tiên!

Không phải chỉ vì một câu " Cái gì? Bqn trai??? " kia mà Lạc Y Băng đưa ra lời khẳng định như vậy, những gì cô nói hoàn toàn có căn cứ rõ ràng. Nhìn cái ánh mắt Dạ Nguyệt Linh dành cho cô kìa! Cháy con mắt rồi đó! Nói thiệt không điêu chứ Dạ Nguyệt Linh mà có khả năng " Sát Nhãn " - dùng mắt giết người, trong 3 giây thôi, Lạc Y Băng chắc đầu thai cũng được ba chục kiếp rồi! Nếu mà đổi lại đây là " Lạc Vô Tâm " của lúc trước khi chết vài ngày, có lẽ cũng ba giò bốn cẳng vắt chân lên cổ chạy lâu rồi. Tính ra thì chịu tổn thương cũng có cái lợi của nó ấy chứ. Tổn thương vài lần rồi tự nhiên cảm thấy mình già hơn hẳn, tinh thần cũng ổn định hơn nhiều. Ừ, nên tổn thương, có lợi not hại, mà cảm giác còn phê nữa. Ít ra một kiếp người, ai cũng nên thử vài lần cho biết với đời.

  " Đúng! Là bạn trai đó! Sao vậy? Có gì phải ngạc nhiên lố thế nhỉ? "

Nói đúng mà, Đông Cung Lạc Trần là bạn trai của cô. Hắn ta là bạn cô, và hắn là con trai
=》Đông Cung Lạc Trần là bạn trai cô. ^^

  " Đông Cung thiếu gia, anh.... anh lại có thứ quan hệ đó với loại đàn bà này sao?.. "

Không hiểu vì sao khi nghe những lời lẽ xúc phạm đáng lên án đó thốt ra từ Hắc Vân, Lạc Y Băng không còn quá chán ghét, cũng không còn tức giận nữa, ngược lại còn có chút đau lòng. Vì sao nhỉ? Không phải trước đây khi nghe những lời này của hắn thì sẽ không ngần ngại mà mắng lại sao? Vì cớ gì bây giờ lại.... đau lòng? Trường hợp này nếu xảy ra trên người Phong Lam Duật thì dễ hiểu rồi, thân chủ " Lạc Y Băng " đích thực chưa hề quên hắn, tình cảm vẫn phần nào đọng lại, nên nghe những lời kia thì đau lòng là đúng rồi. Nhưng còn Hắc Vân? " Lạc Y Băng " không hề có một chút thiện cảm nào với Hắc Vân cả, nói gì tới tình cảm để mà đau lòng? Tại sao?? Rốt cuộc là tại sao?....

Đông Cung Lạc Trần nghe Hắc Vân mắng Lạc Y Băng, tuy ngoài mặt không nói gì cũng chẳng thể hiện, nhưng trong lòng thì bắt đầu bài xích tiếp xúc với họ Hắc kia. Nói chuyện quả thật... bẩn quá! Cung chủ Tịch Tịnh Cung để thứ như ngươi mắng? Thật xin lỗi! Ngươi không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có, lỗ chó thì đừng hòng chui qua được!

Đông Cung Lạc Trần ngồi một lúc cũng không thấy cô phản bác lại câu nào, hơn nữa đầu cô cũng càng lúc càng cúi thấp. Bình thường gặp trường hợp này, có lẽ Lạc Y Băng đã xông lên chửi lại rồi nhưng hôm nay.... thật lạ... Trong lòng hắn bắt đầu nổi lên một chút lo lắng. Chẳng lẽ... những lời vừa rồi đánh gục cô ấy rồi sao? Cô ấy có đang... tổn thương không? Cung chủ.....

  " Lạc tiểu thư, cô không phản bác lại sao? Hay vì đây là sự thật nên cô không biết phải phản hồi thế nào? Có cần tôi giúp cô không, Lạc tiểu thư? "

Hắc Vân giống như cảm thấy thế cục chưa đủ loạn, tổn thương cô ấy chịu trước giờ cũng chưa đủ đau hay hắn chỉ đơn giản là muốn lấy lòng mỹ nhân bên cạnh hắn, và hắn chọn cách dồn " sát thương " tấn công vào thân thể nhỏ bé kia với một trái tim đang chắp vá từ những mảnh ghép yêu thương cô nhận được. Và chàng trai à, chỉ vì tôn vinh một cô gái mà chà đạp một cô gái khác, việc đó chỉ kẻ hèn mới làm. Kết cục của những kẻ đó là gì anh biết không? Chính là hối hận tới tột cùng.... Chính là đau đớn thấu xương..... Chính là đánh mất toàn bộ đó.... Người đó tới cuối cùng rồi sẽ cô đơn mà thôi...


_______ End.... _______..........

Mọi người ơiiiiiiiiii

Báo nhẹ mọi người cái tin này nè, vui cùng tôi nhé!

Tôi có bạn trai rồiiiiiiii

Tôi hết FA rồiiiiiiii

Tôi hoàn thành chiến dịch thoát ế rồiiiiiiii

Nhưng!....

Nói vậy thôi chứ thật ra bất cứ lúc nào tôi cùng cậu ấy đều có thể phải chia tay nhau. Cậu ấy là một LGBT, là Bisexual, lưỡng tính đấy.

Trước tôi cậu ấy quen một anh chàng nhưng sau đó lại chia tay vì một số lý do hơi tế nhị, rồi tiếp nữa một thời gian, tôi mới bắt đầu quen cậu ấy. Lúc đầu thì chỉ là một lời nói đùa, nhưng rồi dần dần tôi chợt nhận ra, tôi thương người ta rồi....

Có nhiều lúc nghĩ tới một ngày nào đó chúng tôi không còn là của nhau, tôi lại khóc. Tôi cũng chẳng biết từ bao giờ tôi lại lụy một người đến vậy... Thật sự, tôi không dám tưởng tượng ra chính mình vào cái ngày mất đi cậu ấy... Chắc lúc đó tôi thảm lắm...

Tôi là người lo xa, mà lo xa thì nghĩ tới nhiều việc, nghĩ tới nhiều việc lại khóc nhiều. Rồi khóc riết cũng cạn nước mắt, tình cũng theo đó mà đi. Tôi thương cậu ấy, nhưng nếu cần, tôi sẽ không ràng buộc cậu ấy nữa.

Ngay từ đầu quen cậu ấy, tôi đã biết chắc chắn sẽ có một ngày có một anh chàng nào đó sẽ xuất hiện trong cuộc sống của cậu ấy, và có thể tôi sẽ là người phải ra đi. Tôi của hiện tại, đã chuẩn bị cho ngày đó rồi.

Nè, tao biết mày đang ở đây, tao cũng biết có thể mày đang đọc những dòng tâm sự của tao. Nên mày ơi, tao thương mày nhiều lắm, thiệt đó! Và khi mà tới lúc mày thương một người khác, khi mày tìm được một nửa đích thực của mày, mong mày hãy thành thật nói với tao như những gì tao đang làm đây. Và ít nhất, hãy để tao là người nói lời chia tay nhé!




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện