Hắc Vân nhìn cô, ánh mắt hắn ngập trong màu tuyệt vọng.
Hắn có đau lòng không?
Có! Hắn đau lòng chứ!
Vậy hắn có từ bỏ không?
Không! Tuyệt đối không từ bỏ!
Cô đối với hắn như vậy là đáng đời hắn, ai bảo hắn có lỗi với cô! Hắc Vân biết, đây là hắn nợ cô, nợ Băng Nhi nhà hắn cả một cuộc đời, nợ cô gái của hắn một trái tim trọn vẹn, nợ bầu trời của hắn một tình yêu khắc cốt ghi tâm. Hắn chấp nhận trả, nguyện ý trả, có chịu khổ cũng là do tự hắn chuốc lấy thôi.
Nguyệt Hàn Lạc Băng nhìn Hắc Vân, nhìn ánh mắt long lanh hi vọng và kiên quyết của hắn, cô chỉ cười một tiếng. Nam nhân, quả nhiên dễ đoán.
" Hắc Vân, làm ơn đi, ngươi không nợ ta gì hết nên đừng mang suy nghĩ sẽ ở cạnh ta trả nợ cho ta. Ngươi cũng không có lỗi. Kiếp trước đau khổ một đời rồi lại bỏ mạng nơi vực sâu, đấy là do ta ngu, không liên quan gì đến ngươi. Ta cố chấp, ta ngu si đi đâm đầu vào tình yêu nên mới ra nông nỗi đó. Ta với ngươi không nợ nần gì nhau hết nhé! "
Nghe cô nói vậy Hắc Vân lập tức kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt hắn nhìn cô lại thêm một tầng chất vấn, đậm một tầng đau thương.
Cô nói không nợ hắn, hắn cũng chẳng nợ gì cô, vậy chẳng khác nào muốn nói rằng cô và hắn, một chút cũng không liên quan gì đến nhau. Người ta gặp nhau là duyên, bên nhau do nợ. Không nợ không nần, Băng Nhi, em thật sự ghét anh đến thế sao? Em nỡ tuyệt tình đến vậy sao?
" Không sao, em tuyệt tình cũng được, em chán ghét anh cũng được, Băng a, chỉ cần em còn ở đây, anh sẽ theo em chăm sóc em bên cạnh em một đời, tuyệt không tách rời, có được không? "
Giọng điệu tràn đầy sự khẩn khoản cầu xin, cô biết, hắn là thật lòng, nhưng cô không muốn cho hắn cơ hội, cũng chẳng muốn dính líu quá sâu đến kẻ này. Duyên nợ kiếp trước chưa trả hết, khó khăn lắm mới xem như tạm thời dứt bỏ phần nghiệt duyên này, nếu còn dây dưa chỉ sợ dây tơ hồng không sớm thì muộn cũng sẽ nối lại thôi.
" Băng a, cho anh một cơ hội đi, để anh có thể vì em mà bỏ hết cả giang sơn phồn hoa kiều mĩ đi! "
"... Có đâu mà bỏ? "
Cô tin đấy, tin hắn sẽ vì cô mà bỏ hết giang sơn đấy, nhưng hiện tại hắn có giang sơn đéo đâu mà bỏ?
Ừ, đấy mới là vấn đề :))
" Hắc Vân, rượu sớm đã nhạt, chén cũng đã vỡ, rượu nhạt còn cố rót vào chén vỡ, ngươi kêu ta làm sao mà say đây? "
Câu này của thật nhiều thật nhiều năm trước là hắn đã nói với cô, nay cô dùng chính những lời tuyệt tình ngày đó của hắn trả lại nguyên vẹn cho hắn. Thôi, cũng xem như đã kết thúc đi, chúng ta hoà nhau rồi.
Mục tiêu công lược : Hắn Vân
[ Đã dứt gọn ]
Mục tiêu tiếp theo : Nguyệt Hàn gia tộc.
[ .... Khó nhằn đấy ]
Chu choa, mục tiêu này có chút lớn, chấp niệm cũng rất sâu.
Không sao! Ảnh hậu tương lai ta đây đã ra tay thì chỉ có thất bại chứ không có thành công!
.... Ủa? :))
" Nguyệt Hàn phu nhân, kế hoạch này của bà hoàn hảo đấy, đúng ra thật sự sẽ thành công cơ, nhưng bà phải biết, tôi là bị cưỡng chế tách linh hồn để chuyển sinh, mà tôi chuyển sinh vào thế giới con người. Ở đó người ta bình thường lắm, bình thường tới không thể bình thường hơn luôn. Họ không có phép thuật nhưng họ khôn lắm. Tôi ở nơi đó cũng học được nhiều điều, cũng trải qua nhiều lần bị lừa dối rồi nên cũng có chút khôn vặt. Kế hoạch của bà, tôi sớm đã biết. Nhưng do thời cơ chưa chín muồi nên chưa thể ra tay, chứ nếu không tôi nhào vô solo với gia tộc các người lâu rồi. "
Hàm Liên Phi Tâm, tên rất đẹp, người cũng không kém nhưng bị cái là nết na kì cục quá.
Có lẽ do quá nhiều cú sốc dồn nén lại thêm tinh thần yếu đuối mỏng manh, bà ta trợn mắt lên ôm đầu hét thật to. Nghe mà thê lương đến lạ.
Nỗi đau mất con in hằn nơi tâm trí đã biến một người phụ nữ tốt đẹp thành người đàn bà điên khùng với thứ tâm lí vặn vẹo và quan điểm sai lầm. Có thể bà ta biết như vậy là sai, làm như thế sẽ hại tới con của bà nhưng vì lòng thù hận và căm ghét, lại thêm sự bất lực tuyệt vọng khi đứa trẻ mình mang nặng đẻ đau thế mà không chịu nhận mình, ruồng bỏ mình chạy theo kẻ thù, mọi thứ kết hợp trở thành chất xúc tác biến Hàm Liên Phi Tâm thành phản diện vạn người ghét.
Nguyệt Hàn Mị Vũ lao lên phía trước ôm trọn người phụ nữ đang chìm đắm trong đau khổ kia vào lòng, ông ấy đang xót thương cho người đàn bà đã bên ông từ lúc còn thanh xuân đến mãi khi đã tứ tuần, ông đã làm nhiều việc có lỗi với bà nhưng bà vẫn chấp nhận tha thứ cho ông, bà vẫn đang bên ông lúc này. Tuy bà ấy đúng là đã làm sai, nhưng làm gì có người chồng nào nỡ nhìn vợ mình như vậy? Dù bà có làm gì ông đều ủng hộ, đều sẽ cùng bà đồng hành dù cho việc đó có là việc tàn ác nhất nhân gian.
Cô cũng biết sơ sơ ông ta đang nghĩ gì chứ, nhưng với ông ta thì bà ấy luôn đúng, còn với cô, bà ta chính là tội đồ thiên cổ, là kẻ ích kỉ chỉ biết làm theo ý mình mà chẳng cần biết đến ai,