Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

Chương 45


trước sau


Quán bar Phách Lạc...

Ở trên đời có rất nhiều loại thú vui, có thứ tao nhã động lòng người, cũng có thứ thô tục trụy lạc nhưng hoàn toàn có thể khiến người ta u mê chìm đắm. Nếu nói đến cái thú vui phổ biến nhất khiến người người đều yêu thích, có lẽ là chơi gái, rượu chè và bài bạc. Những thứ đó đều có ở Phách Lạc - quán bar nổi tiếng nhất thành phố.

Muốn gái đẹp? Có, muốn loại nào có loại đó. Quyến rũ? Đáng yêu? Ngoan ngoãn? Dịu dàng? Đanh đá? Lạnh lùng? Hương vị thanh xuân?... Đều có hết, mặc sức lựa chọn.

Muốn rượu? Cũng có, thích thứ gì cứ gọi, đều chiều theo hết. Rum Bacardi? Royar Dragon Volka? Gin? Macallan? Whisky Scotland? Sherry? Muốn gì có đó.

Muốn bài bạc? Có nốt, sòng bài, casino, bài tứ sắc, cá độ, bida, cược đua ngựa,... Con đường bài bạc dẫn ra đê ở đó, dám chơi không?

Trong không gian tăm tối ái muội giữa nơi khoái lạc hồng trần này, những đôi chân dài thẳng tắp nổi bật, những bộ đầm ôm sát, những cú cắt xẻ táo bạo, những nụ hôn tràn đầy mùi vị dâm mỹ, âm nhạc xập xình đinh tai nhức óc, thứ âm thanh như đưa như đẩy, cứ nhẹ nhàng như vậy khiến tâm trí con người rơi vào vòng luân hãm khó mà tách rời.

Ở một góc khuất nơi thiên đường tội lỗi đó hiện lên hình bóng một nam nhân, giữa nơi thác loạn này vậy mà cũng tồn tại vương giả.

Nếu nói nơi này là Ma giới trụy lạc, vậy nam nhân đó hẳn là Ma Vương hắc ám mị hoặc chúng sinh, đôi mắt mơ màng giăng lên một tia nhìn quyến rũ đó như dẫn dắt con người ta đến với cuộc vui thú vĩnh hằng nơi địa đàng trần gian, không thể chống cự cũng chẳng thể thoát ra, không, là không muốn thoát ra, là nguyện ý trầm luân.

Hắn chỉ cần ngồi đó đã toát ra khí thế chỉ thuộc về bậc quân vương, đầy uy quyền nhưng lại quyến rũ chết người. Hắn, vừa khiến người ta sợ hãi nhưng cũng đồng thời không kiềm được mà muốn tiếp cận.

Người ta nói hắn là Ma Vương, không sai, hắn có khí chất tựa như Ma Vương đầy quỷ dị nơi Ma Giới. Người ta lại nói Ma Vương không có tình, không trái tim cũng chẳng biết yêu một người là như nào.

Nhưng.. thật như vậy sao?


Nếu đúng là như vậy, thì hiện tại hành động của hắn rốt cuộc có ý nghĩa gì? Hắn đang làm gì đây?

Ma Vương đang uống rượu, Ma Vương đang chìm trong men say, Ma Vương muốn quên đi nhưng không quên được..

Ma Vương.. nhiễm tình rồi.

Hắn cứ nốc rượu liên tục mặc cho cổ họng sớm đã khô rát, mặt cũng đỏ ửng lên, trên mặt bàn từng chai rượu một cứ vơi đi dần.

Hắn uống đến không biết trời trăng mây nước gì nữa, hắn uống đến mức quên mất chính mình là ai, quên luôn cả nhân thế. Chỉ có một thứ hắn không quên, cũng không thể quên. Thứ đó chính là lý do hắn đến đây, hắn muốn uống thật nhiều để quên đi nó, chỉ khổ nỗi, hắn càng uống lại càng làm sâu sắc hơn nỗi nhớ, càng uống càng khiến hình ảnh ngự trị nơi khối óc và tâm trí hắn càng ngày càng hiện lên, sắc nét full HD không che. Dường như men rượu khiến hắn càng nhận thức rõ ràng hơn hình ảnh chiếm đóng trái tim hắn nhiều năm qua.

Dạ Nguyệt Linh??

Không! Không phải cô ta!! Rõ ràng là không phải!

Cô gái luôn tồn tại trong thâm tâm hắn có một mái tóc trắng bạc mang sắc tuyết, đôi mắt nàng tựa như viên pha lê vậy, ánh tím dịu dàng lại đằm thắm ẩn chứa cả ngàn hồn thơ, nàng giống như vị thần trên cao kia, nhẹ nhàng bước đến bên hắn rồi tiến thật sâu vào lòng hắn.

Nhưng có lẽ nàng đã ở trong lòng hắn quá sâu, sâu đến nỗi hắn vô tình đem nàng chôn đi mất, cũng chôn vùi đi phần tình cảm ngày thơ ấu cùng chút yêu thương thuở thiếu thời.

Tình yêu đó vốn dĩ không dễ gì mà có được, đã sắp giữ được nàng trong tay vậy mà cuối cùng cũng vuột mất. Không, không phải vuột mất, là hắn đã từ bỏ nàng, chính hắn đã chạy theo đám mây mơ màng trôi lững lờ trên trời kia mà quên đi tình yêu của cơn gió tự do phiêu lãng này. Đúng ra nàng có thể bay đi thật xa, có thể tìm lấy mặt trời của riêng nàng, nhưng cơn gió ấy vậy mà lựa chọn hắn, chấp nhận dừng chân lại chịu đựng mọi đau đớn chỉ mong hắn có thể ngoái đầu nhìn về phía nàng ấy một lần.

Cuộc đời vốn là những biến số, hắn thương nàng lắm nhưng không hiểu vì sao nàng lại thay đổi, lại trở nên ích kỉ tư lợi như vậy. Nàng hãm hại người chị em thân thiết luôn bên cạnh an ủi bảo vệ nàng, nàng ruồng bỏ chính cha mẹ của nàng, rũ bỏ cả gia tộc đã nuôi lớn nàng. Quan trọng là nàng đột nhiên lại có quan hệ không rõ ràng với những nam nhân khác, lăng loàn và lẳng lơ.

Hắn tức giận! Hắn thật sự rất giận. Hắn trách nàng, trách nàng thay đổi quá nhiều, trách nàng không một lòng một dạ bên cạnh hắn, trách nàng quá ích kỉ quá tàn nhẫn, trách nàng vong ân bội nghĩa.. Hắn trách nàng, rồi hắn hận nàng. Đoạn tình cảm mong manh bé nhỏ tựa như bồ công anh trước gió, cứ vậy mà tan đi.

Ừ, đúng thật là cô gái ấy đã thay đổi, nhưng Phong Lam Duật hắn cũng không đủ sáng tỏ mà nhìn ra cô ấy vì cái gì mà trở nên khác biệt như vậy.

Ích kỉ?

Yêu hắn thì gọi là ích kỉ? Muốn bên cạnh hắn gọi là ích kỉ? Muốn giữ hắn cho riêng mình gọi là ích kỉ? Đấy chẳng phải là điều đương nhiên trong một mối quan hệ hay sao? Cô chỉ nói rằng muốn hắn là của cô, vậy mà hắn tát cô một cái còn mắng cô ích kỉ. Con đường này chỉ 2 người đi là đủ, thêm một người thứ ba chen vào sẽ trở nên chật chội vì vậy buộc phải đẩy một người ra khỏi đoạn đường đó. Thật tiếc vì người bị loại khỏi cuộc chơi chính là cô. Hắn tham lam lắm, hắn không muốn là của riêng cô, hắn xem đó là ích kỉ. Hắn xem cô là của hắn nhưng hắn không phải của cô. Rốt cuộc ai mới là người ích kỉ đây?

Lăng loàn lẳng lơ?

Cô ấy đã làm gì mà phải mang tội danh đó vậy? Hắn có những mối quan hệ ngoài lề, hắn không rõ ràng với Dạ Nguyệt Linh. Cô thấy hắn không còn chú ý tới mình nữa, lại thêm họ Dạ kia gài bẫy, cô tìm đến những nam nhân khác để mong có thể thấy hắn tức giận, thấy hắn ghen. Ừ, hắn tức giận, nhưng rồi chưa kịp giải thích hắn đã tát cô một cái rồi mắng cô là loại con gái không đàng hoàng. Nhưng cô đã làm gì đâu? Chỉ dăm ba câu nói chuyện mà thôi, nắm tay cũng không nắm, ôm cũng chẳng ôm, không đàng hoàng chỗ nào? Còn hắn với Dạ Nguyệt Linh? Không phải lần đầu tiên cô thấy hắn nắm tay cô ta, cũng chẳng xa lạ gì cảnh hôn nồng nhiệt giữa cặp đôi không chính thức đó. Rốt cuộc ai mới là kẻ không đứng đắn đây?

Hắn sẽ không nhận ra những điều đó đâu, có lẽ cần một chất xúc tác nào đó, cũng có lẽ khi hoàn toàn mất đi rồi hắn mới biết nhìn lại những gì đã từng có.

Phong Lam Duật lòng nhớ về Nguyệt Hàn Lạc Băng, nhưng tất cả đều là sự oán trách, mọi việc hắn đều đổ hết lên đầu cô giống như cái sai trong thiên hạ này đều từ cô mà ra vậy.

Nhưng lòng hắn lại đang tự mâu thuẫn chính mình. Ừ hắn trách cô, nhưng vì sao lại còn nhớ về cô, nghĩ về cô thật nhiều? Phải chăng đây là chấp niệm của hắn? Vì cô ấy đã dần dần bỏ lơi hắn đi, không còn chạy theo phía sau hắn nữa? Có phải chỉ đơn giản như vậy?

Càng nghĩ lòng hắn càng thêm rối bời, càng nghĩ lại càng nhớ, càng nhớ lại càng muốn quên, tay hắn đã cầm ly rượu đưa lên tới miệng nhưng cuối cùng vẫn là không uống. Hắn biết, hắn là đang trốn tránh, hắn muốn dùng rượu để làm vơi đi nỗi nhớ kia, vơi đi cơn đau âm ỉ trong lòng. Nhưng hắn cũng biết, càng uống hắn sẽ càng nhớ, càng muốn quên lại càng tỉnh táo, càng muốn mình say lại càng đau lòng. Rượu đâu có khiến hắn quên, đâu có khiến hắn say, nó

thậm chí còn đang phác hoạ nỗi nhớ kia vào lòng hắn, khắc lên tim hắn một nỗi đau vô tận vô cùng. Càng uống nỗi nhớ càng đậm sâu, tựa như uống phải độc dược, mỗi một giọt rõ ràng là rót vào cổ họng nhưng cơn đau lại ngự trị nơi trái tim, giống như dao vậy, sắc nhọn lại tàn nhẫn đâm vào, đâm đến máu chảy đầm đìa, đau đến tê tâm liệt phế.


Rượu trong ly cứ vậy từng giọt từng giọt dần dần rơi ra khỏi ly chạm vào mặt bàn, âm thanh " tong.. tong " tựa như bàn tay của hiện thực, từng phát từng phát vỗ bôm bốp vào mặt hắn, đánh tan sự bình tĩnh kia, cũng đáng tan đi mộng mị trong tâm hắn.

Choang!

Ly rượu đang chơi vơi giữa khoảng không như tìm được sự giải thoát, nó lao thẳng xuống đất vỡ tan tành.

Cứ " choang " một tiếng như vậy, ly vỡ, lớp băng lạnh lẽo phủ lên phần tình cảm năm xưa cũng theo đó mà hoá thành từng mảnh vụn.

  " Phong thiếu.. "

Âm thanh này... Dạ Nguyệt Linh?

Lòng hắn không hiểu sao lại có chút thất vọng, vì sao không phải là cô ấy? Tại sao ngay lúc này cô ấy không ở đây, hắn đang cần cô mà, tại sao cô không tới bên hắn?

Hình như Phong Lam Duật thật sự quên rồi, là kẻ nào bỏ rơi cô ấy? Là kẻ nào không cho phép cô ấy lại gần? Là kẻ nào đã nói có chết cũng không muốn nhìn thấy cô ấy? Là hắn! Đều là hắn! Vậy hắn lấy tư cách gì đòi hỏi ở cô ấy sự quan tâm? Hắn lấy tư cách gì để trách cô ấy đây? Có thì phải chăng cũng chỉ là sự ảo tưởng của riêng hắn mà thôi.

  " Linh Nhi, sao lại gọi anh là Phong thiếu? Em giận anh à? Nào, muốn gì cứ nói, anh sẽ mua cho em, đừng trẻ con như vậy nữa. "

Bình thường đều là như vậy, vài ba món đồ đã có thể dỗ được cô gái này rồi, dễ dãi lắm chứ không giống như Lạc Băng, ngày trước mỗi lần giận đều giận thật lâu, luôn miệng nói sẽ mặc kệ anh, nhưng cuối cùng đêm đó anh lên cơn sốt vẫn là một tay cô ấy chăm sóc. Cô ấy chính là như vậy, khẩu xà tâm phật.

  " Phong thiếu, có lẽ anh hiểu lầm rồi. Dạ Nguyệt Linh tôi không cần tiền của anh, càng không rảnh rỗi mà giận anh. Mau nói! Tiểu Băng nhà tôi đâu rồi? "

Tiểu Băng?

  " Em nói gì vậy Linh Nhi? Tiểu Băng nào? Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh đã làm gì khiến em giận sao? "

Phong Lam Duật nắm lấy bàn tay của Dạ Nguyệt Linh hòng muốn dỗ ngọt cô ta, định kéo cô ấy ngồi lên chân mình thì Dạ Nguyệt Linh hất tay một cái đã thoát khỏi sự khống chế của hắn.

  " Anh cút ra! Dơ bẩn! Đừng có động vào người tôi! Tôi hỏi anh, Tiểu Băng của tôi đâu? Nguyệt Hàn Lạc Băng, cô ấy đang ở đâu?! Anh tốt nhất khai ra mau lên, nếu không để tôi tìm ra cô ấy, Tiểu Băng của tôi mà có chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ giết anh! "

  " Anh.. anh không có làm.. "

Dạ Nguyệt Linh nhìn khuôn mặt ngơ ngác ngỡ ngàng của hắn thì cô đã hiểu, tên này không liên quan đến việc tâm can của cô bị mất tích.

Cô liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi chạy hết tốc lực ra ngoài. Bóng lưng xa mãi rồi khuất dần, vô tình đến như vậy, ngay cả một cái quay lưng cũng chẳng có.

Nhưng rất kì lạ, Dạ Nguyệt Linh rõ ràng là người hắn yêu, hiện tại cô ta đã bỏ hắn mà đi rồi, nhưng hắn lại không có chút gì đau buồn, có thì chẳng qua là chút tiếc nuối vì thứ đồ chơi mình sở hữu bấy lâu nay lại cứ vậy mà mất đi. Đúng ra hắn phải đau buồn thống khổ chứ? Phải đau đớn phải tuyệt vọng chứ? Tại sao lại trơ trơ như vầy? Chút tiếc nuối thì đã là gì? Trước giờ hắn yêu cô ấy mà, đâu phải xem cô ấy như người thay thế mà tiếc nuối?...

Người thay thế?

..........


.
.
.

Trên con đường vắng vẻ chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran cùng đống rác mà lao công còn chưa kịp dọn. Trong màn đêm u ám, một bóng người tựa như tia chớp vụt qua, len lỏi xuyên qua từng con hẻm, lại tựa như mũi tên lao thẳng về một hướng.

  " Tiểu Băng, nhất định phải chờ chị! Chị cố chấp giữ lấy phần kí ức này là vì em, vì muốn trả thù cho em! Em phải chờ chị, chờ chị đến bảo vệ em! "

.
.
.

Trong căn phòng tối, một nam nhân đang nằm ngửa trên chiếc ghế, đột nhiên lại bật dậy. Hắn nhìn vào đồng hồ trên tay, lại bật điện thoại lên xem cái gì đó. Ánh sáng công nghệ hắt lên khuôn mặt hắn làm nổi bật lên cái trừng mắt đầy nguy hiểm hung hại kia.

Hắn đứng lên vớ lấy chiếc áo khoác da trên bàn, nhẹ nhàng mặc hờ vào rồi bước đi. Một tay hắn bấm liên tục vào chiếc điện thoại, tay còn lại áp lên tai, miệng lẩm bẩm.

Được một lúc hắn mới gỡ chiếc tai nghe xuống, điện thoại thì bỏ vào túi. Hắn quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời bên ngoài bị nhuộm bởi một màu hắc ám, nhưng nụ cười trên môi hắn hiện giờ còn âm u hơn những đám mây đen ngoài kia.

  " Kiếp trước tôi vuột mất cô ấy, cũng nhờ ơn của anh. Nếu tôi đến sớm hơn, nếu tôi hành động nhanh hơn, nếu tôi không chần chừ, có lẽ cô ấy cũng không phải mang theo nỗi đau đó mà chết đi như vậy. Kiếp trước tôi đã nhường cho anh vì cô ấy quá yêu anh, nhưng anh lại phản bội cô ấy, thậm chí còn vì muốn chia cắt chúng tôi mà vu oan giá hoạ lên gia tộc tôi. Hiện tại sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu, tôi sẽ giành lấy cô ấy, hạnh phúc của cô ấy nhất định phải do tôi mang đến. Còn anh, Hắc Vân, anh đã quay vào ô mất lượt! "

.
.
.

T3_8.03.2022

16:21 ... Nguyệt Hàn.

Thật ra đã viết xong từ lâu rồi nhưng tôi thích ém chương đấy :)) Tôi cho mấy bạn chờ đã luôn :))

Do tỏ tình cũng không đến nỗi thất bại banh chành nên thôi tôi đăng cho mấy cô luôn. Cơ mà.. có ai ở đây biết cua trai như nào không? Tôi dở ở mảng này quá, đứng trước người mình thích rồi tự nhiên chữ nghĩa trong đầu bay hết. Với lại ngta cũng không thích tôi, kiểu chỉ xem như bạn, nhưng lúc tôi tỏ tình rồi cũng không quá né tránh, không cạch mặt tôi nè nên đỡ lo. Cơ mà tôi thích ngta quá rồi, ngta lựa thời điểm chính xác quá, giờ tôi sa chân bùn lầy không thoát được, giờ làm sao để tôi biến cái đầm lầy đó thành của tôi? Ai chỉ tôi đi, chứ ngta lạnh lùng quá, tôi chỉ muốn ngta chúc tôi ngủ ngon mà ngta cũng chẳng thèm để ý. Tôi còn tầm 2 tuần có thể gặp mặt ngta trên lớp thôi. Lúc đầu tôi hi vọng nhiều lắm, tại ngta có vẻ không bài xích tôi, nhưng giờ hình như càng ngày càng lạnh lùng hơn hay sao ấy. Tôi không tìm được chủ đề bắt chuyện với ngta, tôi muốn quan tâm nhưng không biết phải làm sao hết. Hiện tại tôi thực sự.. cũng có chút tuyệt vọng...




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện