Tiểu Ma Nữ - Ám Nguyệt Np ]

Chương 47


trước sau


[ Cung chủ, xong rồi! Chú pháp thiết lập xong rồi, ấn pháp đã truyền đi đủ rộng để bao bọc căn hầm này rồi. Hiện tại chỉ chờ hiệu lệnh của người, bọn chúng sẽ lập tức lên đường. ]

[ Tốt, rất tốt. ]

Lạc Băng hơi quay đầu xuống nháy mắt với đoàn người phía sau mình, ra hiệu sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.

Bọn chúng nói rất đúng, mình là người hiểu rõ nhất sự chênh lệch thực lực giữa hai phía này. Bên mình đông nhưng cũng không thể dùng số lượng áp đảo chúng được. Bọn nam chủ được bàn tay vàng buff nên chỉ số sức mạnh bộc phát trong lúc chiến đấu rất cao, nói chúng lấy 1 địch 100 cũng không phải không thể.

Tịch Tịnh Cung của mình thì suy tàn mấy năm nay, thực lực khó mà địch lại chúng. Bên đó có cả nam nữ chính nên buff chắc chắn kinh khủng, nhiều khi chúng chơi đòn kết hợp thì không biết làm sao mà lần luôn.

Nên hiện tại chỉ đành đánh lạc hướng chúng trước đã, rồi sau đó mình thả chiêu bất ngờ khiến chúng trở tay không kịp, vậy may ra còn có khả năng toàn thắng.

Nhưng quan trọng là phải đánh lạc hướng chúng bằng cách nào?? Có chủ đề gì cho mình lải nhải với lũ này không ta?? Nghĩ đi nào! Nghĩ nhanh đi Băng ơi là Băng!!

Trong lúc cô còn đang vò đầu bứt tóc không biết phải làm sao để kéo sự chú ý thì " cứu tinh " của cô, Hắc Vân lần nữa xuất chiến.

  " Anh biết em vốn yêu tự do, em khao khát một bầu trời phóng khoáng bao la vô tận. Anh cũng biết em là một chú chim nhỏ luôn muốn sải cánh tự do phiêu du tới những nơi thật xa, những nơi không có sự hiện diện của dối trá lọc lừa. Nhưng Băng à, anh lại không phải cánh chim giống như em, anh là một cây đại thụ chỉ muốn ở yên ổn một chỗ. Em đến với anh chỉ một thoáng chốc rồi lại bay đi, em vốn dĩ sẽ không dừng lại nơi anh, cũng sẽ không vì anh mà rũ bỏ tự do của chính mình. "

Ánh mắt Hắc Vân hướng về cô, cô thấy chứ, trong đó chỉ phản chiếu hình bóng của cô thôi, duy nhất một mình cô. Không chút tạp chất, thuần túy đến lạ thường. Thì ra tình yêu của hắn cũng có lúc sạch sẽ như vậy.. Nó làm cô nhớ đến một câu này mà ai đó đã từng nói..

...Người thấy được gì trong ánh mắt kẻ si tình?

Không phải bầu trời bao la rộng lớn, cũng chẳng phải đại dương mênh mông vô tận. Đó chỉ đơn giản là hình bóng của người hắn thương thôi...

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến cô hết sức ngạc nhiên.

Ánh mắt của hắn thay đổi. Nó trở nên cuồng si, trở nên ngây dại, không còn thuần khiết như cảm tình thời thanh xuân nữa, tình yêu trong ánh mắt của hắn chỉ trong một thoáng lại biến chất rõ rệt, hoàn toàn hoá thành loại hình chiếm hữu, nhất quyết phải có.

  " Anh không có ý định ngăn cản tự do của em nhưng Băng à, bên cạnh em có quá nhiều nam nhân. Em đến đâu lại thu ong hút bướm đến đó, anh không thể chịu được! Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh em rời xa anh, tay trong tay cùng một kẻ khác bước trên thảm hoa tiến đến lễ đường, em biết không, cảnh tượng đó dù chỉ mới nghĩ đến một lần nhưng đã khiến anh muốn điên lên rồi!! "

Hắc Vân định ủng hộ cô là sự thật, mới vừa nãy hắn vẫn còn muốn giúp đỡ cô thoát khỏi nơi này rồi sau đó hắn sẽ ngày ngày bên cạnh bồi dưỡng lại tình cảm với cô, từ từ rồi nước chảy đá cũng sẽ mòn. Nhưng rồi Phong Lam Duật đã khiến mọi thứ đổ vỡ. Họ Phong kia truyền âm cho hắn yêu cầu giúp đỡ bắt lấy cô, lúc đầu hắn từ chối nhưng những điều kiện Phong Lam Duật đưa ra thật sự quá tuyệt vời đồng thời hắn cũng thông qua Phong Lam Duật mà hiểu một điều, cô sẽ tha thứ cho hắn đấy, nhưng muốn lại hạnh phúc như kiếp trước là chuyện không tưởng. Cho nên chỉ có thể tàn nhẫn một chút, ép buộc cô phải khuất phục rồi sau này bồi đắp lại cũng được.

  " Anh muốn em, họ cũng muốn em. Băng, em biết rõ mà đúng không, rằng bọn anh tuyệt đối không làm tổn hại đến em, thậm chí bọn anh còn bảo vệ em chu toàn, sẽ không kẻ nào động được đến em, cũng không ai có thể cướp em khỏi bọn anh. "

  " Hắc Vân, cậu cần gì nhiều lời với cô ấy? Chẳng lẽ cậu còn không hiểu tính tình của cô ấy sao? Có nói đến ngày mai Băng Nhi cô ấy cũng không buông tay chịu trói đâu. Mềm lòng như cậu, không sớm thì muộn cũng vuột mất thôi. "

Hắc Vân thì dịu dàng xuống nước khuyên nhủ cô mau đầu hàng, nhưng Phong Lam Duật thì không tốt được tới vậy. Hắn ta trước giờ muốn gì có đó, hắn luôn nghĩ cả thế giới này đều xoay quanh hắn, với loại tư duy vốn ích kỉ như vậy, làm sao hắn chịu để cô thoát được?! Trước kia cô yêu hắn nhưng hắn không yêu cô, còn hiện tại phần cảm tình của hắn với cô bị chôn vùi đã được bới lên, ít nhất hắn biết hắn có cảm giác với cô, chỉ như vậy Phong Lam Duật đã tự chú định cô phải là của hắn. Nhưng Băng Nhi nhà hắn lại không thích hắn nữa, sao hắn chấp nhận được sự thật này?!

Phong Lam Duật từ nhỏ đã mang cái tư tưởng bá đạo và tính tình cố chấp rồi, càng lớn hắn càng quá đáng hơn, cái gì hắn muốn thì bằng mọi giá phải có được, nếu vẫn không thể có được...

Thì thứ đó cũng đừng hòng tồn tại trên đời này nữa!


Cái dạng này Lạc Băng đương nhiên rõ chứ, cô hiểu hắn hơn bất kì người nào trên đời này, dù gì trước kia cô cũng là hôn thê của hắn mà. Cô của ngày trước đã luôn phải chịu mọi áp bức, mọi tủi nhục hắn mang lại, nhưng do " cô " yêu hắn nên chấp nhận hết, yêu hắn nên yêu cả sự bá đạo của hắn.

Nhưng cô bây giờ thì chờ ê chê nha :))

Hỏng phải gu! Hỏng thích mấy khứa bá đạo. Mắc cái gì mà nghĩ bản thân là nhất, bản thân luôn đúng? Mày là cái rốn vũ trụ à?? Khùng nha, rất khùng.

  " Băng Nhi.. "

  " Ê khoan đi, tôi không biết anh định nói gì, nhưng trước đó làm ơn đừng gọi Băng Nhi. Đừng làm tôi mắc ói, cảm ơn! "

  "... Băng Nhi, gọi em như thế nào là quyền của tôi, đừng xen vào. "

Đấy, gu của các chị em đấy, bá đạo đấy. Chồng ai ra hốt về giùm em cái. Nhớ nhốt nó trong chuồng khoá cửa cẩn thận, để nó xổng ra thì tội nghiệp tụi em quá.

  " Chú chim tự do như em có ngày cũng gặp phải gió lớn thôi.. "

Lạc Băng : "...." Bão luôn chứ gió gì.

  " Vậy chẳng thà trước khi em gặp phải cơn gió đó rồi tự chuốc hoạ vào thân, tốt hơn hết là chúng tôi giữ em lại bên cạnh, tôi sẽ bảo vệ cho em. Tôi không biết bản thân đã yêu em chưa, nhưng ít nhất tôi biết tôi muốn bảo vệ em khỏi những sóng gió ngoài kia. Hơn nữa xung quanh em nhiều vệ tinh quá. Thứ lỗi cho tôi chỉ có thể đem em nhốt vào lồng, nhưng yên tâm, đó chắc chắn là một chiếc lồng son hoa lệ đẹp đẽ, như là em vậy. "

Cô không nói gì vội, chỉ đơn giản là một chút nhói lên trong lòng, không phải rung động, đó là trực giác nói với cô, người trước mặt cô đây sẽ nói được làm được. Ai thì cô không biết chứ nếu là Phong Lam Duật thì dám lắm.

  " Ừ, cảm ơn vì lời khen của anh trước. Phong Lam Duật, một chú chim mạnh mẽ dù có bị nhốt vẫn có thể tìm cách thoát ra khỏi lồng giam, một ngày nào đó nó sẽ lại sải cánh trên nền trời tự do bao la của nó. Cánh chim này và bầu trời thuộc về nhau, không kẻ nào có thể chia cắt được. "

  " Vậy thì bẻ gãy đôi cánh của chú chim đó là được, không còn đôi cánh, tôi xem con chim này làm sao thoát khỏi cái lồng son đây? "

Biết ngay hắn sẽ nói vậy mà. Hắn không có được thì sẽ hủy diệt, nếu không thể hủy diệt thì làm mọi cách khống chế rồi ép buộc phục tùng. Motif này cũ rồi, không thể đổi mới sao? Ngày trước còn xem đó là bá đạo nhưng hiện tại nhìn lại chỉ thấy hắn càng giống tâm thần phân liệt hơn.

  " Anh biết không, một chú chim khi đã mất đi đôi cánh, thì chỉ còn con đường chết thôi.. "

  " Em thật sự rất cứng đầu đấy. Nhưng không sao, đó cũng là điểm quyến rũ của em mà. Tôi biết em sẽ không chịu khuất phục, vậy thứ lỗi cho tôi chỉ có thể dùng vũ lực khống chế em. "

Giác quan thứ 6 trong cô giật đùng đùng tim cô thì đập bum bum khi nhìn thấy nụ cười đang nở rộ trên môi hắn. Không hề rung động nha, là đang sợ đó, rất sợ là đằng khác. Giác quan của cô cho cô biết rằng tên trước mặt cô đây, ngay lúc này, cực kì nguy hiểm! Tuy chỉ là cảm giác thoáng qua nhưng khó mà phớt lờ được, bằng chứng là tim vẫn còn đập rất nhanh đây.

Lạc Băng đưa tay lên vẽ một đường thẳng lên không khí còn miệng thì liên tục đọc chú ngữ, một cây quyền trượng màu vàng sáng lấp lánh từ từ hiện ra.

Phủ dọc quyền trượng là những đường vân gồ ghề và không liền mạch. Chúng nối đuôi nhau ôm gọn lấy thân quyền trượng. Ở giữa những khúc giao nhau của các đường vân còn có đính một viên đá quý. Đỉnh đầu quyền trượng là một vầng trăng khuyết, là biểu tượng của quyền lực tuyệt đối và sự kiêu sa bí ẩn.

  " Nếu anh đã muốn đánh, tôi chiều. Hoà bình không thích cứ ham hố chiến tranh, đã vậy tôi sẽ khiến anh đi vào thì hai chân tới lúc bước ra khỏi đây thì khiêng bằng cán! "

Cô kéo một chân lên trước tiến vào trạng thái sẵn sàng vật lộn bất cứ lúc nào.

  " Ám Nguyệt Phổ thức thứ nhất : Tinh Nguyệt Thần Châm! "

Sau lưng cô hiện ra một pháp đồ đậm chất anime, ngoài viền là các ngôi sao tượng hình, ở giữa là nguyên cái mặt trăng to đùng, không phải tròn vành vạch mà là mặt trăng khuyết.

Tại sao lại là trăng khuyết? Tại vì nếu để trăng tròn thì người ta sẽ không biết đó là mặt trăng nên bởi lý do khách quan đó mà tác giả tôi đây quyết định khoét một phát, thành trăng khuyết cho đẹp. Để bữa nào kiếm được hình minh hoạ rồi tôi đăng lên sau, he!

Hàng trăm mũi châm nhọn hoắc xuất hiện từ pháp đồ hướng thẳng đội hình nam nữ chính mà ào ào liên tục xả xuống.

  " Ám Thuật : Ám Trục Môn! "

Phong Lam Duật vừa hô lên, một làn năng lượng đen thui thùi lùi phóng ra từ tay hắn bay đến trước mặt cuộn tròn lại rồi vỡ ra, khi nó thành hình cũng là lúc châm của cô vừa bay đến. Hoàn toàn có thể nhìn rõ đó là một cái cửa màu đen, châm của cô vừa tới, cánh cổng lập tức mở tung ra hút lấy toàn bộ thần châm của cô vào trong, mất hút, không thấy bóng dáng chúng đâu nữa cứ như là bị.. ăn mất rồi.

Có lẽ mọi người không nhớ nhưng hệ dị thuật của Phong Lam Duật là Lôi, Phong, Ám.

Bản thân cô cũng vô tình quên mất dị pháp của tên này, Ám thuật có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ, kể cả con người hay là pháp thuật, đều có thể hấp thụ hết. Không chỉ có vậy, nó còn có thể chuyển hoá toàn bộ pháp thuật nó hấp thụ thành của nó và đập ngược lại đối thủ. Bản thân lực công kích của Ám thuật đã không hề yếu, hiện tại nuốt mớ châm đó vào không biết còn mạnh hơn bao nhiêu. Tiếc dị lực là ít, sợ sắp ăn đập mới là nhiều :((

Do thần châm của cô phóng ra toàn bộ đều được huyễn hoá từ dị lực nên cái cửa đen thui thùi lùi đó dễ dàng " nuốt " gọn hết, đồng nghĩa là nó nuốt dị lực của cô.

Cha chả! Nãy còn tự tin nhưng giờ hơi rén rồi :))

  " Ám Nguyệt Phổ thức thứ hai : Lục Tinh Viêm Long! "

Sau lưng cô một đồ pháp lần nữa hiện ra, nhưng khác cái trước là trận pháp này chỉ có các vì sao đan xen nhau chằng chịt, không có mặt trăng. Sáu ngôi sao tách ra khỏi pháp đồ, biến lớn rồi nhập vào nhau, nối đuôi tạo thành hình dạng một con rồng chiếu sáng lấp lánh. " Bùm " một phát, ánh sáng nổ tung các tia sáng li ti rơi vụn trong không trung rồi dần biến mất để lại một con rồng hoàn chỉnh với hào quang rực rỡ, sáu màu sắc của sáu vì sao hoàn toàn giờ này đang lấp lánh trên mỗi một phần thân thể của con rồng nhưng chiếm chủ yếu là màu đỏ, chứng tỏ đây là một con rồng lửa, sử dụng sức mạnh hoả viêm.

À thì nó cũng được làm ra từ dị lực, nhưng đây là một lượng rất lớn dị lực thậm chí còn có pha trộn chút linh lực, sức công kích sẽ rất kinh khủng. Cho dù có là Ám thuật cũng không thể một lần mà nuốt hết mớ pháp thuật này, vì nó khá là hỗn loạn. Coi vậy thôi chứ hai loại năng lực linh

dị đang quýnh lộn ở trỏng đó. Nhưng cũng nhờ vậy mà nó mới mạnh, gặp địch cả hai sẽ đồng loạt nổ tung tự hủy diệt nhau, đây là lần đầu cô dùng chiêu này nhưng thật ra cô khá là tự tin sẽ khiến hội nam nữ chủ ăn một vố đau.

Viêm Long trên đầu cô gầm lên từng tiếng trầm khàn đục ngầu, âm thanh thật sự rất uy quyền, bản thân cô tạo ra nó nhưng nghe nó ngâm còn phải hơi ren rén đây.

  " Viêm Long, lên! "

Lệnh cô vừa dứt, con rồng gọi Viêm Long lập tức lao vun vút về phía nam nữ chính, nó há miệng gầm lên vài tiếng nghe thôi đã đinh tai nhức óc, năng lượng trong người nó cuồn cuộn toả ra, hoả diễm cũng bao bọc lấy cả thân thể nó. Há mồm thêm một cái, lửa ào ào phun ra phẹt phẹt.

Phen này nam nữ chủ không chết cũng liệt, không liệt thì cũng què một giò, còn không què một giò thì ít nhất cũng nằm một đống. Ơ nhưng sao cứ có cảm thấy sai sai là sao nhở? Hình như mình quên cái gì đúng không? Cảm giác bất an trong lòng phải giải thích như nào đây?

Lạc Băng còn đang suy nghĩ mình làm sai chỗ nào cơ mà nghĩ mãi không ra, nhưng tốt rồi, tràng cảnh trước mắt đã giúp cô hiểu được rốt cuộc là mình sai cái chỗ nào.

  " Thủy Thuật : Thủy Lưu Bích Hải "


Cha chả! Nữ chủ có hệ Thủy!

Dành cho những ai đã quên thì Dạ Nguyệt Linh có tam hệ, là Thủy, Mộc và Kim.

Dạ Nguyệt Linh phóng ra một dòng thác cuộn tròn lấy nhau, nó đồng dạng lao thẳng về phía Viêm Long với loại tốc độ tương tự. Hai thứ chạm vào nhau, giằng co, cắn xé nhau, quýnh lộn ì xèo, một tia nước len vào trong cơ thể Viêm Long, lại giằng co đùng đùng, đến cuối cùng cả 2 đồng loạt phát nổ giữa không trung hủy diệt lẫn nhau.

Thật ra chỉ có Viêm Long của cô nổ thôi, Thủy lưu của Dạ Nguyệt Linh bản chất là nước, nó trung hoà nguồn năng lượng đại bạo mà phát nổ đó gây ra, bọc lấy toàn bộ phần năng lượng còn sót lại của Viêm Long hoà tan nó rồi bốc hơi biến mất. Nước thì nước chứ gặp hoả lực cỡ đó tất nhiên phải bị bay hơi rồi, bước đến kết cục này cũng xem như không ai chịu thiệt.

Ủa khoan? Là nãy giờ ra hai chiêu mà chiêu nào cũng bị hoá giải luôn? Ủa rồi sao chơi tiếp? Bên đó hệ pháp thuật nào cũng có, phóng cái nào ra cũng đụng đầu khắc tinh hết, rồi chơi kiểu gì giờ??

Chúng mày hack game à?? Mới nạp đầu chăng? Tự nhiên mạnh ngang mạnh ngược zậy?? Hệ nào cũng có, rồi giờ chơi cái gì tiếp giờ??

Ê không ổn nha, kiểu này sớm muộn cũng hao sạch dị lực, đến lúc đó mình thành cá nằm trong rọ rồi.

[ Lạc Trần, bọn này khó chơi rồi. Giờ chúng ta chỉ còn cách dùng trận pháp ngươi vừa lập ra thôi. Ta sẽ ra hiệu lệnh, vừa thấy lập tức kích hoạt, được chứ? ]

[ Đã rõ, Cung chủ! ]

Truyền âm chỉ vừa dứt thân thể cô đột nhiên cứng đờ, cố nhích thử tay chân nhưng vô dụng, sự hoảng loạn dần dần sinh sôi nảy nở trong cô, rốt cuộc là chuyện gì?? Sao tự dưng lại cứng ngắt rồi?? Hỏng lẽ chuột rút? Mà làm gì có việc chuột rút toàn thân như này?!

Bản thân vừa định thần lại thì ngay trước mặt xuất hiện một tia sáng, nói đúng hơn là tia sáng đó từ bên địch phóng tới. Loé lên trong nháy mắt rồi mọi thứ tắt ngấm trong tầm nhìn của cô, giống như bản thân đã rơi vào cái hố nào đó rất sâu vậy. Thân thể cố vùng vẫy nhưng không được, cô hiện tại đã hoàn toàn bất động.

" Ầm "

Đôi mắt cô bừng mở, ánh sáng nhè nhẹ lọt vào đáy mắt. Có cái gì trước mặt che đi tầm nhìn của cô, mà trên người cũng có cảm giác nằng nặng. Không phải, là rất nặng!

Đứa nào vác tạ để lên người tao??

Thử vươn tay thì phát hiện thân thể đã hoạt động bình thường, thầm thở phào một tiếng nhẹ nhõm, giữa chiến trường mà kiểu này là chết rồi.

Khoan!

Chiến trường..?

Ủa đang đánh lộn mà? Đang xáp lá cà với nam nữ chính mà đúng không?

Đảo mắt một hồi thì cô mới phát hiện, bản thân tuy đang tỉnh nhưng thực ra vẫn mê. Cô đúng là đã lấy lại ý thức nhưng vẫn đang bị giam trong mộng cảnh. Cô đang chiến đấu thì bất động rồi bất tỉnh, chắc chắn vấn đề không phải ở cô. Lạc Băng vừa đi khám sức khoẻ tuần trước rồi, bác sĩ kiu là khoẻ hơn con trâu nên không có chuyện cô say nắng.. à không, dưới này là tầng hầm, không có nắng mà say.

Vậy là phía địch giở trò! Dị năng này quả nhiên kinh khủng, ngay lập tức có thể khống chế thân thể và ý thức người ta. Phải tỉnh lại, đây là mộng cảnh!

" Choang! "

Mộng cảnh vỡ ra, đôi mắt cô cũng đồng dạng mở bừng lên. Lần này thật sự là đã tỉnh.

Ơ nhưng người vẫn nặng? Tầm mắt vẫn bị che?

Đưa tay sờ sờ thì phát hiện..

Là tóc!

Sờ thêm một hồi nữa thì..

  " Đừng.. đừng sờ nữa. Là tôi, Doãn Minh Kỳ. "

Doãn Minh Kỳ? À, khứa team địch. Ủa mà sao nó nằm sấp mặt trên người mình rồi? 

Cô đưa tay định nắm đầu hắn, có lẽ họ Doãn biết trước cô sẽ làm vậy nên đưa tay giữ lấy tay cô lại. Cũng nhờ đó mà cô phát hiện một điều. Hắn..

  " Ê nhóc, sao tự nhiên mày yếu nhớt vậy? Nè, không có chút sức phản kháng luôn. Uống lộn thuốc sổ à, hay thuốc hồi c.h.i.n.h ? "

  " Chị nói tào lao gì đó? Tôi hiện tại không còn nhiều sức đâu, cố đến bây giờ là muốn nhờ chị một việc. "

Không còn sức mà nói quá nói :))

  " Từ chối. Đứng dậy, nhanh! "

Không cần nghe hắn nói thêm gì, cô lật người hắn lại chuẩn bị đứng lên. Ai rảnh đâu? Thấy phía trước đang đánh lộn hong? Team tao đang xáp lá cà với team địch kìa, tao còn bận quánh lộn, hơi đâu lo nghe mày tâm sự đời trai.

Đang định bước đi tự nhiên cảm thấy chân hơi cấn cấn, quay người nhìn lại thì thấy Doãn Minh Kỳ đang nắm lấy cổ chân mình.

  " Chị.. nể tình tôi cứu chị một mạng đi, ở lại.. "

Cứu một mạng? Ba chữ đó thành công níu chân cô lại.

Lạc Băng cúi người xuống, nửa quỳ đưa tay vỗ nhẹ vào mặt hắn.

  " Mày hay đấy. Rồi, nói nghe xem, mày nói cứu tao một mạng là ý gì? Tốt nhất là thành thật đi, nếu không, hậu quả sau này của mày.. bản thân tao cũng không dám nghĩ đến đâu. "

Thanh giọng vẫn như những ngày trước, vốn trầm lạnh, nhưng giờ phút này không hiểu sao lại càng lạnh lùng đáng sợ thêm một tầng. Giọng nói cùng khí tràng quanh cô tựa tu la vương từ Địa Ngục bò lên đòi mạng người vậy, âm u lại như đang len vào từng lớp da lớp thịt để lại hàng hàng lớp lớp hơi lạnh vậy.


Rất đáng sợ!

  " Là tôi cứu chị, lúc nãy chị bị bất động là do một loại dị năng, nó làm tê liệt tất cả giác quan và dây thần kinh trên cơ thể chị. Tia sáng cũng là dị năng, nó đưa chị vào mộng cảnh rồi giam cầm và khống chế linh hồn chị. "

  " Tiếp đi, đừng có dừng lại. "

  " Từ từ, để lấy hơi đã. Trong họ có người sở hữu dị năng Thẩm Tâm, kẻ đó biết chị đang định làm gì, hắn đã báo lại để phát động tấn công chị. Sau khi chị rơi vào mộng cảnh, họ nhân cơ hội định dùng vũ lực để cướp lấy chị và hoàn toàn khống chế chị. Là tôi đã đỡ cho chị một đòn kéo dài thời gian cho Tịch Tịnh Cung của chị phục hồi ý thức. Cũng may cho chị là bọn họ toàn cao thủ, tất cả đều tự hủy đi mộng cảnh thoát ra. Chỉ có chị là cần tôi phải đánh thức, thật vô dụng. "

Bốp!

  " À xin lỗi, lỡ tay đấy. "

Ừ, tay cô vô tình tác động vật lí vào bên má của Doãn Minh Kỳ. Vô tình thôi, bản năng á mà, cứ gặp mấy đứa nói xấu mình thì tay nó tự hoạt động. Lỡ tay lỡ tay :))

  " Tao tin mày được mấy phần? "

  " Chị có thể đặt trọn niềm tin vào những gì tôi vừa nói. Yên tâm, tôi cần chị giúp một chuyện nên tuyệt đối không nói dối chị đâu. "

Nhìn nhìn hắn một hồi, cô thở dài một tiếng rồi quyết định tin hắn. Hắn muốn cô giúp thì ít nhất hắn cũng sẽ nói thật, đầu tiên là để lấy lòng tin, thứ 2 là hắn xem như có ơn với cô, không nói ra thì có thể cô sẽ không giúp nên lời của tên này, có thể tin được, ít nhất là trong hiện tại.

  " Rồi, nói đi, mày cần tao giúp gì? Tao hứa giúp mày nhưng cũng biết giới hạn thôi, không phải cái gì tao cũng sẽ chấp nhận đâu. Nên nhớ là mày làm gián điệp hòng muốn hại tao, thù này tao không trả là mày nên biết ơn đi em trai à. Biết điều thì đừng đòi hỏi quá đáng. "

Cô đứng dậy liếc mắt nhìn kẻ đang nằm trên mặt đất, có trời mới biết cô đang cố nhịn cỡ nào để không " vô tình " vung chân đạp nát bản mặt hắn. Quang minh chính đại mà chiến, cái hạng đâm sau lưng thì muôn đời hèn hạ!

  " Chị yên tâm, việc này chị hoàn toàn có thể làm được. Giúp tôi đưa thân xác của tôi về Doãn gia, và cả kiềm giữ lại linh hồn tôi trong thể xác để tôi có thể hồi sinh. Chị có thể mà, đúng không? "

Hừm.. không khó, nhưng cũng không dễ.

Nhìn hắn yếu ớt như này cũng có chút không nỡ, thấy hơi tội tội.. tội chưa xử. Mà thôi, lỡ hứa thì làm vậy, dù gì việc này cũng nằm trong tầm tay.

  " Ừ, tao làm được, tao có thể đưa xác mày về giùm. Nhưng còn việc giữ lại linh hồn mày trong thân xác thì không thể đâu. Mày cũng tự biết cái xác của mày đã bị hủy hoại tới mức nào rồi, không còn nguyên vẹn nên khó giữ được. Xác mày sắp dừng hoạt động rồi, mày có ở trong này thì khi nó đứng đĩa mày cũng bị văng ra thôi. "

Nghĩ nghĩ một chút, cô lại nói.

  " Tao không giữ được trong thân thể mày, nhưng khi mày thoát xác, tao có thể cho mày tạm thời kí sinh trong thân thể tao, nhưng là với trạng thái ngủ đông. Khi đưa mày về Doãn gia tao sẽ trục mày ra. Thấy sao? "

  " Được, cảm ơn chị. Chỉ cần tôi có thể sống, làm gì cũng được. "

Doãn Minh Kỳ vừa dứt câu đã ngã gục xuống, tay cũng buông khỏi cổ chân cô, hơi thở nhẹ dần rồi lặng thinh, không còn chút dấu hiệu của sự sống nào trên người hắn.

Linh hồn hắn lập tức bị một lực hút vô hình kéo ra, cô vừa thấy đã nhanh tay kéo lấy, sợi tơ ma lực quấn lấy linh hồn hắn bọc thành cái kén, linh thức của hắn lập tức tiến vào trạng thái ngủ đông khi chạm vào dây tơ. Cô nhẹ nhàng kéo cái kén lại gần rồi sáp nhập nó vào thân thể chính mình, cô để hắn tạm thời kí gửi trong thân thể cô, cụ thể là gửi ngay vị trí trái tim. Không có ý gì đâu, nhét vô đại để còn ra quánh lộn thôi.

Thân thể hắn cô cũng dùng dây tơ quấn lại treo lủng lẳng trong một góc khuất, để đó quánh xong rồi xách về Doãn gia.

Tất cả quá trình vừa rồi cô đều dùng ma lực mà làm, dây tơ từ ma lực mới giữ được linh hồn và có thể lưu giữ dương khí trên cơ thể người.

Ma lực cô vừa thức tỉnh một thời gian trước đây không lâu, lúc nãy chưa có dịp dùng, hiện tại đã không còn đường lui rồi. Vậy thì thực nghiệm ma thuật lên lũ rác rưởi nam nữ chính xem sao.

Chắc sẽ vui lắm..

.
.
.
.
.
.
.
.
.

Nguyệt Hàn.

21:26 - T3, 20/09/2022

Sao tôi cứ có cảm giác Lạc Băng càng ngày càng hắc ám nhở? Hay do tam quan của tôi càng ngày càng lệch lạc tar??



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện