" Thế giới có rất nhiều điều trùng hợp đúng không? Trùng hợp đến không thể tin nổi nhỉ? "
Lạc Băng nhướng lông mày cười khẩy một tiếng nhưng trong lòng sớm đã thở dài thườn thượt.
Thật phiền! Một Nguyệt Hàn gia đã khó đối phó, thêm một họ Doãn kia lại càng căng, hiện tại lại lòi đâu ra Dạ Nguyệt Linh rồi còn có cả Phong Lam Duật. Chết nữa là Lạc gia cũng tụ hội đông đủ ở đây luôn rồi.
Đông dị chi? Hóng drama à?
" Đây là các người kết thành liên minh sao? Chỉ bắt tôi mà nhiều người như vầy, hình như hơi xem trọng tôi quá rồi. "
Liếc mắt điểm danh từng người một, cô đã ghi nhớ hết những gương mặt kia. Lạc Băng biết cô khó qua khỏi ngày hôm nay nhưng có trầy trật cỡ nào cô cũng muốn thử một lần. Nếu cô bình an qua một kiếp, Lạc Băng thề với trời sẽ khiến tất cả những kẻ từng tổn hại đến cô phải trả giá, từng người một, đừng ai mong thoát!
Hiện tại diệt được kẻ nào thì hay kẻ đó. Bắt đầu với ai đây.. Để xem..
" Băng, em phải nghe chị, chị không phải đến bắt em. Chị muốn đưa em về nhà chị, chúng ta đi cùng nhau được không? Chân trời góc bể, chỉ cần em với chị là đủ, được không? "
Dạ Nguyệt Linh tiến lên một bước đưa tay về phía cô, nàng ta đồng thời vẽ ra cho cô một bức tranh tương lai thật đẹp, chỉ hai người, cùng nhau mãi mãi..
Chân trời góc bể sao?..
" Hay cho một câu Chân trời góc bể! Chị nghĩ tôi là con ngu hay sao mà đến giờ vẫn tin theo lời chị? Tôi chết một lần là đủ, cảm giác đó con này chả muốn nếm lại lần hai đâu. "
" Băng.. "
" Tôi vốn chưa muốn nhắm tới chị, nhưng nếu đã đưa tới thì tôi xin phép đớp vậy! "
Lạc Băng vừa dứt lời lập tức lao thẳng về phía Dạ Nguyệt Linh, cô lướt lên để lại một tàn ảnh mờ nhạt sau lưng, chuỷ thủ trong tay xoay một cái đã chém một nhát vào tay trái Dạ Nguyệt Linh, thêm một nhát chém vào đùi phải của cô ta. Phong Lam Duật định đưa tay bắt lấy cô, rõ ràng đã nắm lấy trong tay nhưng nhìn lại hoá ra cũng chỉ là một tàn ảnh, ngay khi ảnh vừa tan ra tay hắn lại hụt hẫng rơi vào hư không một lần nữa.
Chỉ trong chớp mắt cô đã hủy đi khả năng phòng vệ của Dạ Nguyệt Linh. Chẳng phải khi không mà cô đi chém vào đùi cô ta, thật ra Dạ gia đã giấu vào người Dạ Nguyệt Linh một đạo ma pháp phòng thân. Khi nãy cô lao tới chính là để thăm dò, chém vào tay để cô ta bị thương, đạo ma pháp sẽ tự động được kích hoạt sau 5 giây. Trong 5 giây ngắn ngủi đó cô đã cảm nhận được năng lượng nó toả ra và nhanh tay rạch một đường thu lấy lực lượng ma pháp phòng ngự đó.
Lạc Băng săm xoi làn khói đỏ trên tay cô, nghiền ngẫm suy xét thật lâu.
Ừm.. không tệ. Quả nhiên nữ chính luôn có đồ tốt trong người.
Thu vào cơ thể lượng ma pháp đó xong, cô tiếp tục ngước mặt tìm lấy đối tượng tiếp tục " hành quyết ".
Tại sao không trực tiếp giết luôn Dạ Nguyệt Linh? Câu trả lời đơn giản mà, không thích thôi. Cô không thích để cô ta chết đi đơn giản vậy, chỉ một chém đã tiễn cô ta về Trời, chỉ một nhát chém trả lại bao nhiêu cực khổ cô đã chịu?
Không! Không bao giờ!
Cô biết Dạ Nguyệt Linh cô ta cũng lũ nam chủ có rất nhiều kẻ thù, đám nam nhân đó rảnh rỗi tí là lại đi gây nghiệp khắp nơi, có vài tên chơi với giang hồ hại người nữa kìa, cho nên thù địch của bọn chúng nhiều không kể hết được. Mà tại sao trước giờ chúng vẫn bình bình an an à? Vì chúng cao tay ấn chứ sao. Nhưng Dạ Nguyệt Linh thì không cao tay, nói cô ta mạnh thì cũng mạnh đấy, nhưng để một địch trăm là không thể nào rồi, cơ mà cô ta vẫn an ổn sống đó thôi. Vì Dạ gia đã đặt lên cô ta một phòng ngự ma pháp, nghe nói là đồ tốt nha. Sức phòng ngự thì tuyệt vời, nhưng cũng rất dễ bị cướp đi, chẳng qua không ai biết rốt cuộc ma pháp phòng ngự đó ở đâu trên người cô ta thôi.
Còn vì sao cô biết vị trí ở đùi hả? Thì tự cô ta khai ra đó. Hồi trước lúc còn thân thiết, Dạ Nguyệt Linh có từng khoe với cô về phong ấn phòng ngự, với lại lúc nãy cô ta không che giấu khí tức nên cô rất dễ dàng xác định được và chém chuẩn xác.
Tui là tui tính toán hết rồi :))
" Lạc Y Băng, mau trở về, em làm Linh Nhi bị thương rồi kìa, còn không xin lỗi cô ấy đi. "
" Lạc Thần Phong! Anh gọi sai rồi chàng trai à, tôi không mang họ Lạc, và tôi không có nghĩa vụ phải nghe theo anh. "
Trong lúc nói chuyện, cô nháy mắt ra hiệu cho Đông Cung Lạc Trần làm theo kế hoạch ban đầu.
Lạc Trần chớp nhẹ mắt ra hiệu đã rõ, hắn âm thầm lập nên một thủ pháp trông có vẻ rất phức tạp, miệng nhẩm niệm chú, cũng may là cô đứng chắn đằng trước hắn và cô cũng đang chiếm toàn bộ spotlight nên chẳng ai rảnh để ý đến hắn đứng đằng sau đang làm gì.
" Em! Đúng là càng ngày càng ngỗ ngược, càng ngày càng không xem ai ra gì! "
" Kệ mẹ tui! "
Cộc lốc :))
Lạc Thần Phong kiểu : "..." - Má nó! Bất lực thiệt chứ!
Sau Lạc Thần Phong đến lượt Phong Lam Duật bước lên, hắn nói rất nhiều hòng khuyên nhủ cô.
" Trở về đi Lạc Y Băng, tôi sẽ hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống, tôi cho phép cô thích tôi đó. Cho nên cô hãy mau quay đầu là bờ. "
" Quay đầu là bờ nhưng ai ngờ sau lưng là vực à? Thôi, té bể đầu đấy, kèo này không thơm nên là không quay nhé. "
Phong Lam Duật : "..." - Có thể đừng xuyên tạc có được không??
Không nhé :))
Phong Lam Duật thấy cô có vẻ kiên quyết bất phục, hắn cũng có chút hiểu cô gái trước mặt sẽ không dễ dàng tuân theo những gì người khác sắp đặt. Cô trước kia đúng là nhu nhược, nhưng cô của hiện tại thì chính xác là kiểu người đó, là kiểu người cứng rắn ngoan cường như vậy. Cho nên muốn nắm được con ngựa sớm đã thoát cương này, chỉ có thể tàn nhẫn một chút, xích lấy nó lại, trói buộc vĩnh viễn. Mà muốn