Thiên Tinh đại lục
Trên người toàn huyết, Phong Uyển Dư chật vật chạy trốn, trong lòng thề chỉ cần còn sống nhất định sẽ trả thù.
Nhưng hiện thực thì luôn luôn tàn khốc
"A!"
Bạch Phong Thần đánh một chưởng trực tiếp kết thúc sinh mạng của nàng ta.
Không mất bao lâu, một linh hồn chửi ra từ trong cơ thể của nàng
"Ta muốn giết các ngươi!"
Phong Uyển Dư bây giờ không chỉ đơn thuần là một linh hồn nữa mà đã biến thành oán linh.
Nàng ta xông tới muốn kết liễu Bạch Phong Thần.
Nhưng người đứng trước mặt nàng vốn dĩ không phải người bình thường.
Hắn là Quang Đế!
"Muốn trả thù vậy đi tới Sát Linh châu đi!"
Oán linh Phong Uyển Dư bị hút vào trong Sát Linh châu, bị tra tấn kêu thảm thiết trong đó
Vài ngày sau, hoàng cung Phong Quốc một trận không yên.
Tam công chúa Phong Uyển Dư mất tích, quý phi khóc nháo muốn tìm người.
Phong Đế phải cả một đội quân tìm kiếm khắp nơi.
Có người thì vui sướng khi cái gai trong mắt đã biến mất, cầu nguyện Phong Uyển Dư không cần trở về nữa
Nhưng tìm kiếm đến hơn một tháng vẫn không có kết quả.
Trong lúc bỏ cuộc thì lại có người tìm thấy xác của tam công chúa Phong Uyển Dư, đưa đến hoàng cung.
Quý phi khóc ngất khi nhìn thấy thì thể!
Phong Quốc lại lần nữa điều động binh lính truy tìm hung thủ!
Địa cầu
"Ta đi mua một ít đồ, ngươi ở đây chờ ta, không được chạy loạn.
Còn nữa nhất định không được động thủ giết người hay dùng linh lực!"
"Hảo!"
Dặn dò xong, Cửu U Huyền mới an tâm rời đi.
Chỉ mong không có kẻ nào sợ chết tới chọc giận hắn!
Nói là không có kẻ nào tới chọc giận hắn nhưng lại có người không biết sống chết tới gây chuyện với nàng!
"Em gái, mau đưa số tiền vừa nãy bán vàng ra đây!"
Là một đám lưu manh đường phố.
Khoảng bốn người.
Vừa rồi thấy nàng tới cửa hiệu cầm đồ bán được rất nhiều tiền liền nảy sinh lòng tham.
Nhưng vì ngại người bên cạnh và hiện tại đang ở nơi nhiều người qua lại lên chưa ra tay.
Hiện tại chính là cơ hội
Cửu U Huyền không hề sợ hãi, thậm trí còn cười.
Liếc một vòng, sau đó nói
"Con hẻm kia không có người, chi bằng chúng ta vào đó nói chuyện đi!"
Đám lưu manh khá ngạc nhiên, ngày sau nở một nụ cười đê tiện
"Được, được! Chúng ta mau đi thôi!"
Cả năm người đi vào trong con hẻm vắng người.
Không