"Hầu Gia , xin hãy nhận lấy tấm lòng của Thu Nhi !"
Trác Thiếu Thu đem áo người cởi ra ném xuống đất , trên người nàng ta lúc này chỉ có đúng chân váy và chiếc yếm.
Chiếc yếm đỏ thiêu hoa bạch liên làm nổi bật làn da trắng mịn.
Trác Thiếu Thu từng bước áp sát tới Huyền Dạ.
Tuyệt Tình Thủy tay nắm càng chặt hơn , thấy Huyền Dạ mãi không có động tĩnh gì , trong lòng không khỏi sốt ruột.
Sao Hoàng Thúc chưa đem nàng ta đánh bay ?
Trác Thiếu Thu thấy Huyền Dạ chưa có động tĩnh gì , nghĩ rằng hắn đồng ý , trên mặt giấu không nổi sự vui mừng , giơ bàn tay nhỏ nhắn muốn chạm tới nam nhân đẹp như tiên trước mặt.
Tuyệt Tình Thủy trốn một góc càng sốt ruột, tức giận bao nhiêu thì Huyền Dạ lại bình tĩnh bấy nhiêu.
Tuyệt Tình Thủy cảm thấy bản thân sắp tức điên rồi.
Nàng rất muốn xông ra đánh chết Trác Thiếu Thu, nhưng nghĩ tới bản thân không là gì của Huyền Dạ, xông ra kẻ bẽ mặt cũng chỉ là nàng !
Tiểu Ngọc Tử thấy Bệ Hạ nhà mình không ổn , liền hạ giọng.
"Bệ Hạ , chúng ta..."
"Không cần ! Đây là chuyện của Hoàng Thúc.
Hắn từ trước tới nay không thích người khác xen vào chuyện của bản thân , cứ để hắn tự giải quyết chuyện này !"
Ngay khi cứ nghĩ Huyền Dạ sẽ cho Trác Thiếu Thu cơ hội thì một tiếng hét đau đớn vang lên.
Bàn tay Trác Thiếu Thu chưa kịp chạm vào Huyền Dạ đã bị thương nặng.
Máu chảy đầm đìa.
Gương mặt xinh đẹp của Trác Thiếu Thu hiện lên vẻ đau đớn , mồ hôi từ trán chảy xuống.
Nàng ta ngã ra đấy , ôm bàn tay đang chảy máu không ngừng.
Đối mắt ứa nước , ngẩng mặt nhìn lên Huyền Dạ.
Ánh mắt Huyền Dạ trở lên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Không hề nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào dao động trong đôi mắt hắn.
Nó hoàn toàn lạnh lẽo , sự thị huyết len lỏi trong sự lạnh lẽo đó.
Cả người Trác Thiếu Thu run rẩy vì sợ hãi.
Người nam nhân này rõ ràng dung mạo so với nữ nhân còn đẹp hơn , nhưng thủ đoạn lại đáng sợ vô cùng.
Vừa rồi không ai thấy hắn đã ra tay như nào , khi định hình