"Ngự Linh Lăng, nếu ngươi kiên nhẫn không có , chi bằng để ta nói với chủ nhân đổi người khác !"
Cửu U Huyền, à không , phải gọi là Ngự Linh Lăng mới đúng.
Ngự Linh Lăng nhẫn tâm đem khuôn mặt của mình xé nát , ném xuống bàn , dung mạo thật của nàng ta hiện ra.
Chiếc mặt nạ da người tinh xảo đã bị rách , không cần nói cũng biết tâm trạng lúc này của nàng ta hiển nhiên không được tốt.
"Mị , Hàn Dạ Minh thật sự yêu nàng ta sao , các ngươi không lừa ta đó chứ ?"
"Tình cảm phàm trần thật khiến người ta mệt mỏi mà ! Ta đã nói với ngươi rồi , kiên nhẫn chút đi !"
Mị vẻ mặt ghét bỏ nói.
Nữ nhân Ngự Linh Lăng đẹp thì có đẹp , nhưng đầu óc đúng là ngu ngốc.
Chỉ một câu mà hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần.
Còn cả cái tính tình không coi ai ra gì đó nữa , tu vi thì thấp kém , luôn tự cho mình là giỏi nhất.
Nếu không phải giá trị lợi dụng còn , nàng đã đem nàng ta ném cho Ma Thú ăn rồi.
Thật là phiền quá đi !
" Ta nói này Ngự Linh Lăng , ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cái bình hoa mà thôi.
Đối với phàm nhân thì ngươi có bản lĩnh thật đấy , nhưng đứng trước mặt mấy đại nhân vật trong Thập Tứ Giới thì không là gì.
Vậy mà lúc nào cũng nghĩ bản thân không thua kém gì Cửu U Huyền, thậm chí còn hơn Cửu U Huyền.
Cho xin đi , mặc dù là kẻ thù nhưng ta không ngại nói thẳng cho ngươi biết , người ta là Thiên Đạo , người cai quản một thế giới , hơn nữa còn có thân phận khác cũng rất cao quý , Công Chúa Thời Không Giới.
Ngươi cũng là Công Chúa , chỉ là thật đáng tiếc , Công Chúa mất nước !"
Đúng là nữ nhân phàm giới , suy nghĩ đơn giản.
Bảo sao đám nam nhân luôn nói nữ nhân phiền phức , nàng là nữ nhân còn thấy phiền nữa là !
"Mị , ngươi !"
"Ngươi cái gì mà ngươi ? Ta nói sai sao ? Ngươi hiện tại nên cảm thấy bản thân may mắn vì hiện tại nàng ta là