Cửu U Huyền mang theo gương mặt có chút nặng nề quay trở lại nhà Tiểu Điền.
Tiểu Tước vừa nhìn thấy nàng đã quay lại liền chạy ngay ra chào đón.
"Tỷ tỷ , ngươi quay lại rồi ?! Vị ca ca kia đâu , hắn không đi cùng ngươi sao ?"
Đầu ngó ra phía sau , không thấy Bắc Chi Hạc đi cùng Cửu U Huyền , trong đôi mắt không khỏi lóe lên tia thất vọng nhẹ.
"Hắn đi rồi !"
Tâm trạng đang không được tốt nên cũng không nhìn thấy tia thất vọng kia trong đôi mắt Tiểu Tước.
Cửu U Huyền lúc này trong đầu chỉ nghĩ nên làm sao để mối quan hệ giữ nàng và Bắc Chi Hạc có thể trở lại như trước kia.
Nếu như nàng giả như không biết tình cảm của hắn có khi nào mọi chuyện sẽ tốt hơn hay không ?
Khẽ lắc đầu , đưa ngón tay lên day huyệt thái dương.
Chỉ sợ làm như vậy nếu hắn biết nàng giả vờ mọi chuyện sẽ càng tệ hơn mà thôi , tệ hơn chính là trở mặt thành thù.
Trong thân tâm nàng thật sự không muốn mối quan hệ giữa hai người trở lên đối nghịch chút nào.
Muốn nàng giết hắn thực sự rất khó để ra tay.
Chân Cửu U Huyền dừng lại , đầu ngẩng lên , mắt liền đối diện với một đôi mắt khác đang núp ở một chỗ nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt đó mang theo sự lưỡng lự , bị bắt được thì có chút mình , giọng nói lạnh lùng của Cửu U Huyền truyền vào tai.
"Núp cái gì ? Ra đây !"
Tiểu Điền rón rén từ sau cánh cửa bước ra , trên khuôn mặt hiện lên sự chần chừ , xem ra là muốn nói chuyện gì đó với nàng.
"Muốn nói chuyện gì với ta ?"
"Ta...ta tìm Tiểu Tước , ngươi...ngươi bớt hiểu lầm đi !"
"Vậy sao ?"
Mắt Cửu U Huyền híp lại nhìn Tiểu Điền với ánh mắt như đã nhìn thấu tất cả.
Tiểu Điền không dám nhìn thẳng , cúi gằm mặt xuống.
Đây chính là cường giả chân chính sao ? Chỉ một ánh mắt đã khiến cho người đối điện cảm nhận được áp lực vô hình !
"Nếu đã không có chuyện gì thì ta vào trong đây.
Ăn cơm không cần gọi ta !"
Lướt qua Tiểu Điền , không biết cố tình hay vô tình , tốc độ chân Chủ U Huyền đột nhiên chậm hơn bình thường.
Tà áo trắng lướt qua chóp mũi Tiểu Điền , một mùi hương thanh nhã xộc thẳng vào khoang mũi.
Đó là một mũi hương hỗn loạn , nhưng không vì thế mà khó ngửi , ngược lại khiến cho Tiểu Điền cảm thấy khó quên muốn ngửi thêm lần nữa.
Đó là mùi hương thanh nhã của u lan , mùi hương thanh mát của lá trúc ,mùi hương cao quí như liên hoa , thoang thoảng pha chút mùi của dược liệu.
Nó như một liều thuốc an thần khiến cho tinh thần trở lên an tâm hơn.
Đây là loại hương gì ?
"Tiểu Điền ?!"
Vai bị đập một cái , Tiểu Điền bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ , hoàn hồn lại thấy Tiểu Tước đang đứng cạnh mình , không khỏi