Hạ Bân Úy vội vã quay trở lại thư phòng, đi tới chỗ góc tường cạnh giá sách, linh lực tụ lại ở đầu ngón tay, chạm nhẹ lên tường, ngay lập tức bức tường kiên cố xuất hiện một lỗ lớn.
Hạ Bân Úy vừa bước vào, bức tường liền trở lại như ban đầu.
Bên trong mật thất, từ trong không gian tùy thân lấy ra một lệnh bài màu đen, bên trên có khắc một chữ Thiên lớn, hắn bóp mạnh một cái đồng thời truyền linh lực vào.
Ngay khi lệnh bài tiếp xúc với linh lực, bên trong gian mật thất nổi lên một làn gió nhẹ, một người toàn thân bịt kín mít xuất hiện ngồi trên ghế được đặt đối diện chỗ Hạ Bân Úy đứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy người xuất hiện, Hạ Bân Úy lập tức quỳ xuống cung kính hành lễ.
"Tham kiến đại nhân!"
Đường đường là Điện Chủ Kỳ Nguyệt Thần Điện, có địa vị ngang hàng Hoàng Đế, chưa từng hạ gối khom lưng quỳ trước ai, vậy mà lúc này lại quỳ xuống cung kính với một người.
"Gọi ta tới gấp là có chuyện gì?"
Người kia ngồi trên ghế, chân vắt chéo, tay chống đầu, chiếc áo choàng lớn che đi phân nửa khuôn mặt, lờ mờ nhìn thấy cằm.
Từ giọng nói có thể đoán ra được, đó là một người nam nhân.
Giọng hắn không giấu nổi sự phiền chán, hiển nhiên là không tình nguyện chạy tới đây.
Hạ Bân Úy đem chuyện nhóm người Hạ Hoài Diễm và Thất trưởng lão chạm mặt Cửu U Huyền kể lại cho nam nhân nghe.
Người kia nghe xong, không nói gì, Hạ Bân Úy lo lắng không dám ngẩng đầu nhìn.
Mũ áo choàng che khuất gần như toàn bộ khuôn mặt, không biết nam nhân lúc này có biểu cảm thế nào.
"Ngươi nói có một nữ nhân biết chuyện ngươi không phải là chủ nhân thật sự của Kỳ Nguyệt Thần Điện sao?"
"Đúng vậy! Theo như miêu tả của bọn họ thì ta đoán có lẽ người mà nữ nhi ta gặp và người Thất trưởng lão gặp là cùng một người!"
"Ồ, vậy nữ nhân đó có dáng vẻ như thế?"
"Thân mặc bạch y, chân váy thêu mạn châu, tay cầm bạch phiến!"
Nam nhân kia