Vài phút sau, gió ngừng, bốn người đi vào trong.
Vừa đặt chân vào trong, một tiếng cười âm trầm đến lạnh người vang lên khắp cung điện.
Tiếng cười lạnh lẽo, âm trầm y như nhiệt độ nơi này.
Trong cung điện tối tắm không nhìn thấy ánh mắt trời, một đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm bọn họ.
Đôi mắt của Hàn Dạ Minh đẹp như một viên rubi, Cửu U Huyền lúc nào cũng cảm nhận được sự nuông chiều, ấm áp trong đôi mắt hắn khi nhìn nàng.
Còn đôi mắt này cũng là màu đỏ nhưng thứ nàng cảm nhận được là sự lạnh lẽo đến tận linh hồn, sự rợn người, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Nàng không có sợ nhưng bị ánh mắt này nhìn như vậy cảm thấy không thoải mái!
"Xem ai tới thăm bổn đế này!"
Giọng nói âm u không kém vang lên, mang theo vài phần cợt nhả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Thần Phong phất tay, toàn bộ tòa cung điện được thắp sáng.
Một nam nhân tay chân đều bị xích, mái tóc đen dài thả xuống, bề ngoài chỉ tầm hai lăm tuổi.
Dung mạo của hắn rất đẹp, không phải kiểu dịu dàng tiên khí như Cửu U Hoàng, cũng không phải kiểu lãnh khốc như Hàn Dạ Minh, mà là kiểu tà mị như ma.
Nhưng thứ làm người khác chú ý nhất chắc phải là phần cơ thể trên gần như toàn bộ bại lộ.
Cơ ngực, cơ bụng rắn chắc khiến người khác đỏ mặt.
Hắn ngồi tùy ý ở đó, đầu ngửa ra đằng sau, mắt nhìn mấy người bọn họ.
Cảm giác như đang câu nhân vậy!
Cửu U Huyền không nghĩ Ám Đế không những nhìn trẻ mà còn đẹp như vậy.
Những lần trước gặp mặt chỉ toàn là phân thân của hắn, mà mấy phân thân ấy đều trùm kín mắt chỉ để lộ ra đôi mắt.
Nếu không phải đã biết Ám Đế là lão yêu quái sống mấy trăm vạn năm, thì mới đầu nhìn nàng cũng tin hắn tầm hơn hai mươi tuổi!
Hàn Dạ Minh sắc mặt trầm xuống, âm lãnh như băng.
Ngay lập tức đem Cửu U Huyền kéo lại, đem mặt nàng úp vào ngực hắn.
A Cửu là của hắn! A Cửu chỉ được phép nhìn cơ thể hắn, không được nhìn cơ thể nam nhân khác!
Hàn Dạ Minh cả người tỏa ra khí tức âm u, Cửu U Huyền nhẹ giọng gọi hắn.
"A Dạ!"
"Ừm!"
"Ngươi buông ta ra trước được không?"
"Không được!"
Mẹ kiếp! Nếu biết Ám Đế có bộ dạng này, hắn tuyệt đối không cho nàng đi.
Bây giờ hối hận cũng đã muộn!
Cửu U Huyền mím môi, trong lòng có chút buồn cười.
Biết là hắn sợ