Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 440


trước sau



Cửu U Huyền được hai người phụ nữ đỡ vào trong một căn phòng vô cùng sang trọng trên du thuyền.

Bọn họ quấn cho nàng một chiếc khăn trước để giữ ấm, rồi đưa cho nàng một bát súp ăn cho ấm bụng trong lúc chờ đợi nước tắm.
"Cho hỏi vị Đế thiếu kia là ai?"
"Cô không biết Đế thiếu?"
Người kia không giấu nổi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Cửu U Huyền lại chẳng tỏ vẻ gì, chờ đợi câu trả lời từ nữ hầu.
Làm sao mà nàng biết được.

Nếu không phải người nọ đồng ý để nàng lên thuyền, nàng cũng chẳng thèm hỏi tới làm gì.
"Nhìn khá quen nhưng không nhớ!"
"Ra là vậy! Đế thiếu chính là thân vương của đất nước này.

Giàu có, đẹp trai lại tài giỏi, là người tình trong mộng của biết bao cô gái..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hầu nữ kia hai mắt sáng lấp lánh thì nhắc đến Đế Hoắc Tề, nói không ngừng nghỉ.

Cửu U Huyền vừa ăn súp vừa nghe qua, đến khi cảm thấy đủ rồi liền bảo nữ hầu kia dừng lại.
"Được rồi, tôi nhớ ra vị Đế thiếu kia là ai rồi!"
"Cô leo lên thuyền này chắc không phải là vì cũng hâm mộ Đế thiếu đúng không? Vừa rồi cô hỏi như vậy chắc chắn là cố ý đúng không? Mặc dù hơi mạo hiểm nhưng mà cách này của cô đã thành công thu hút được sự chú ý của Đế thiếu rồi đấy!"
"Tôi nhìn rất giống người đem tính mạng ra đặt cược sao?"
Mặt Cửu U Huyền đen lại.

Đùa à, nàng rảnh tới mức đó sao? Đi thu hút sự chú ý của một người khong quen biết, người khác rảnh nhưng nàng không rảnh được chưa!
Thân vương thì sao? Giàu có đẹp trai thì sao? Làm như ai cũng mơ ước Đế Hoắc Tề vậy!
"Đừng có chối nữa! Mấy cô gái như cô tôi đã thấy đầy rồi.

Tôi cũng khá ghét mấy kiểu không từ thủ đoạn thế này.

Chẳng qua khi nhìn thấy cô tôi lại khá có cảm tình nên tôi miễn cưỡng để cô đi quyến rũ Đế thiếu!"
Cửu U Huyền cạn lời.

Nàng không nói về Đế Hoắc Tề kia nữa, tránh cho người ta lại hiểu sai.

Để Hàn Dạ Minh nghe được còn không phải nàng thảm sao.
Nghĩ đến Hàn Dạ Minh, trong lòng trở lên hơi trầm xuống.

Hắn có thể cảm nhận được nàng dù ở bất cứ nơi nào, chắc là bây giờ đã biết nàng có chuyện.

Không biết khi nào mới gặp lại được hắn đây.
Nghĩ tới nam nhân kia từng vì muốn lấy lại kí ức liên quan tới nàng liền không ngần ngại tự hành hạ bản thân, trong lòng vừa chua xót vừa cảm thấy may mắn.
Ngay từ đầu hắn chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với nàng, nhưng lại luôn tìm cách chuộc lỗi của người khác gây ra.

Sợ bản thân trong lúc không có kí ức có thể động lòng với người khác mà tình nguyện uống Tuyệt Tình Thủy.
Có lẽ có một chuyện nàng cảm thấy khá may mắn, đó là nàng không bỏ lỡ hắn!

Ánh mắt Cửu U Huyền nhu hòa xuống, khóe miệng hơi cong lên, nữ hầu đứng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm này của nàng liền tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"Có phải cô đang vui mừng vì lát nữa có thể gặp Đế thiếu hay không.

Nếu mà khiến Đế thiếu vui vẻ chắc chắn nửa đời sau không cần lo ăn mặc!"
Cửu U Huyền: "..."
Tụt cả cảm xúc!
Cửu U Huyền nhất thời không dám biểu hiện thêm cảm xúc gì hay nói gì.

Ngồi một lúc liền đi tắm, thay quần

áo.
Đế Hoắc Tề cho người mang tới một bộ lễ phục rất sang trọng màu vàng được đính thêm kim cương trên toàn bộ váy, vừa nhìn là biết không ít tiền.
Sắc mặt đã đỡ hơn chút, không như vừa nãy trắng bệch nữa mà đã có chút huyết sắc.

Nữ hầu giúp nàng mặc lễ phục vào và trang điểm chút.

Cửu U Huyền sờ sờ khuôn mặt mình, trong lòng thoáng thở phào.
Cũng may Ảo Ảnh Kính vẫn còn tác dụng, nếu không nhân dạng thật của nàng mà đi ra ngoài, chắc chắn sẽ gây chú ý không nhỏ.
Nữ hầu dẫn Cửu U Huyền tới một căn phòng khác trên du thuyền.

Bước vào bên trong, chỉ một câu thôi: xoa hoa gấp đôi!
Du thuyền này nàng nhìn sơ qua phải nói là vô cùng xa hoa nhưng so với bên ngoài, bên trong căn phòng này còn gấp đôi sự xoa hoa.
Ánh đèn hơi mờ ảo, nến được thắp khắp nơi, Đế Hoắc Tề ngồi bên cạnh cửa sổ, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với quần âu.

Từ lúc nàng bước vào ánh mắt luôn hướng tới nàng.

"Em tới rồi!"
Đế Hoắc Tề đứng đậy, kéo ghế cho nàng.

Cửu U Huyền không hề khách sáo mà ngồi xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta rót cho nàng một li rượu vang đỏ, cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nói.

"Mỹ nhân ngư, không biết tôi có vinh dự được biết tên của em không?"
"Anh tất nhiên không có vinh dự đó! Và tôi không phải mỹ nhân ngư, đừng gọi như vậy!"
Tộc Giao Nhân rất ghét kẻ khác giả mạo tộc nhân mình.

Ở dưới đại dương này chắc chắn có tộc Giao Nhân, Đế Hoắc Tề gọi như vậy để bọn họ nghe thấy, chắc chắn sẽ kéo người tới xẻo thịt nàng.

Sắc mặt Đế Hoắc Tề thoáng cứng đờ, tất nhiên là không nghĩ tới Cửu U Huyền sẽ trả lời như vậy.

Nhưng ngay giây sau liền bật cười thành tiếng, giống như phát hiện ra chuyện gì rất thú vị.

"Là do tôi thất lễ ! Đáng lẽ ra là tôi nên tự giới thiệu trước.

Tôi là thân vương của đất nước này, họ Đế, tên Hoắc Tề!"
Cửu U Huyền mặc dù bây giờ không thể sử dụng linh lực, cũng không thể đọc suy nghĩ của người khác nhưng không có nghĩ là nàng không đoán được đối phương đang nghĩ gì.

Đế Hoắc Tề này chẳng qua là vì thú vui nhất thời muốn trêu chọc nàng tìm niềm vui mới mà thôi.

Có điều là đã tìm nhầm người rồi.

Nếu mà bị một thằng nhóc có vài chục tuổi trêu chọc được thì mấy trăm năm nàng sống coi như bỏ phí.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện