Một hôn lễ duy trì náo nhiệt liên tục vài ngày cuối cùng đã đi qua.
Các tân khách thỏa mãn ra về, các lụa hồng, đèn hỉ ở các nơi trong Ma giới cũng đều lần lượt được thay, trên Cửu Tôn Đài một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trang nghiêm.
Các thân bằng hữu của phụ mẫu Phàn Thiện đều khởi hành trở về Vân Tung, mà các nàng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Ma Tôn nên trước hết ở lại Ma giới một thời gian.
Chiều hôm nay ánh nắng tươi sáng, trong đình viện có gió nhẹ mát lạnh, Phàn Thiện thấy cảnh sắc bên ngoài không tệ liền ôm Câu Nguyệt đi đến hậu hoa viên tản bộ.
Không biết vì nguyên nhân gì mà dạo gần đây Câu Nguyệt đều buồn ngủ vô lực, hôm nay càng tệ hơn, dáng vẻ hình người đều lười duy trì, dứt khoát hóa thành tiểu bạch miêu, luôn để Phàn Thiện ôm lấy.
"Dễ chịu hơn một chút không?" Phàn Thiện sờ sờ cái ót của tiểu miêu trong lòng, tiện thể lại kiểm tra một chút, phát hiện nội tức của đối phương vẫn mạnh như trước, linh lực quanh người thậm chí còn dồi dào hơn, lúc này nàng mới thoáng yên tâm.
"Vẫn không có sức, chỉ muốn ngủ" Tiểu bạch miêu híp mắt ngáp một cái, sau đó miễn cưỡng lắc lư cái đuôi.
Dừng một chút, lại hằn giọng nói: "Đều tại ngươi"
Phàn Thiện cười cười không nói gì.
Gần đây buổi tối luôn đẹp đến mức lòng người khó tự kiềm chế được, nhưng cũng không mệt mỏi như vậy.
Nàng thầm nghĩ sự dị thường của Câu Nguyệt có phải liên quan đến viên Linh Ỷ châu kia không.
Đưa tay phủi vài cánh hoa rơi trên người tiểu miêu, tiện tay vuốt lông cho nàng, tiếp tục men theo con đường mòn phủ kín cánh hoa mà đi.
Ngày xuân cây cỏ sinh trưởng rất nhanh, hậu hoa viên trong Ma giới đều muôn màu muôn vẻ làm người mê tít, mấy gốc cây vốn đơn sơ nay cũng đã um tùm sum xuê, tạo ra tán cây tựa như cây dù lớn, rợp bóng râm mát.
Các nàng rẽ qua mảnh bụi hoa đi tới dưới bóng cây thì phát hiện có người đã sớm đứng ở đây.
"Là Tấn di!" Ánh mắt của tiểu bạch miêu trong lòng nàng sáng lên.
Thấy người đang ngắm hoa cách đó không xa vẫn chưa phát hiện ra các nàng, nhưng khi nhìn đến bạch miêu có bề ngoài giống nàng đang nằm trong lòng đối phương thì bỗng thấy kinh sợ.
"...Tỷ!?" Câu Nguyệt không dám tin.
Nàng không nhìn lầm đó chứ!? Vị tỷ tỷ kia của nàng không bao giờ chịu lộ nguyên hình trước người khác mà có thể duy trì dáng vẻ tiểu bạch miêu ngoan ngoãn nằm trong lòng Tấn di, hơn nữa còn không biết xấu hỏ ngẩng đầu cọ lên lòng bàn tay Tấn di hưởng thụ, phát ra tiếng meo meo khiến người ta thấy thẹn vô cùng.
Nàng vội giục Phàn Thiện đi về phía trước, sau đó vươn móng vuốt nhỏ chỉ về đoàn cầu trắng trong lòng nữ tử áo đỏ đối diện: "Tỷ, đúng là tỷ rồi!"
Tấn Vân nghe tiếng thì quay người lại, đối diện với nàng và Phàn thiện.
Nhìn xuống bạch miêu trong lòng, rồi lại nhìn một người một mèo trước mặt, có chút xấu hổ nói: "Khụ, các ngươi cũng tới tản bộ à?"
"Đúng vậy, hôm nay thời tiết cũng tốt" Phàn Thiện mỉm cười đáp lại.
Câu Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm vào bạch miêu trong lòng đối phương.
"Thế nào, rất ngạc nhiên sao? Cũng không phải chưa từng thấy qua" Trọng Yên Tuyết thấy nàng như vậy liền run lỗ tai chậm rãi nói, một chút cảm giác lúng túng cũng không có.
Nguyên hình của nàng rất giống với Câu Nguyệt, đều là một đoàn lông trắng, chỉ có đuôi là có vài chỗ lông đen, liếc mắt nhìn qua sẽ rất khó phân biệt.
Bất quá trong lòng Câu Nguyệt luôn cho ràng Trọng Yên Tuyết giống hồ ly hơn, đặc biệt là dáng vẻ lười biếng như bây giờ, quả thật rất giống hồ ly thỏa mãn sau khi được ăn no.
Câu Nguyệt híp mắt lại, quan sát những cử chỉ qua lại giữa tỷ tỷ và Tấn Vân, ánh mắt càng phát ra thâm ý.
Tấn Vân có chút mất tự nhiên, đưa tay gõ lên trán Câu Nguyệt, buồn cười nói: "Ánh mắt ngươi là sao đây?"
Đôi mắt Câu Nguyệt lóe sáng, vẻ mặt gian xảo nói: "Ừm hửm, ngươi và tỷ của ta...!các ngươi..."
"Không sai, chúng ta ở bên nhau" Trọng Yên Tuyết thản nhiên thừa nhận, Tấn Vân thấy thế cũng không xấu hổ mà gật đầu.
"Nhanh quá đó!" Không ngờ hai người đều hào phóng công khai như vậy, Câu Nguyệt không khỏi hú hét.
Phàn Thiện buồn cười vuốt những sợi lông dựng lên trên đầu nàng, sau đó nói với một người một mèo trước mặt: "Chúc mừng"
"Đa tạ" Tấn Vân có vài phần xấu hổ, nửa vui đùa nói: "Các ngươi sẽ không thấy...!có chút kỳ quái sao, đột nhiên liền đổi thân phận"
"Kỳ quái chỗ nào, dù sao đều là người một nhà" Câu Nguyệt cực kỳ hài lòng, càng nhìn càng thấy tỷ tỷ và Tấn Vân thật sự rất xứng đôi.
Lúc này tâm tình tốt nên Câu Nguyệt cũng có tinh thần trêu chọc hai người hơn: "Thật ra ta đã sớm nhìn ra giữa các ngươi có bí mật, hừ hừ, cho nên hai người các ngươi ở bên nhau cũng là chuyện nằm trong dự đoán của ta.
Chỉ là sau này phải đổi xưng hô, không thể lại gọi Tấn di nữa, hì hì...!Không phải nên gọi một tiếng tỷ phu sao?"
Tấn Vân: "Đừng, gọi tỷ phu càng mất tự nhiên hơn"
"Có gì mà mất tự nhiên" Câu Nguyệt hằn giọng, lập tức nhìn sang Trọng Yên Tuyết, hất mặt lên.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả đũa người nào đó một phen rồi: "Không gọi tỷ phu vậy thì gọi tẩu tẩu được không? Vậy thì không thực tế lắm.
Ai nha ~ nhìn bộ dạng hiện tại của tỷ xem, tối hôm qua nhất định hưởng thụ nhiều lắm nhỉ, đều mệt muốn chết rồi kìa.
Làm một muội muội như ta nhìn còn thấy đau lòng"
"Không thể so với ngươi, không chỉ có mệt muốn chết mà cổ họng còn bị khàn kìa, bằng không sao nói chuyện mà âm thanh cứ trầm đục.
Tỷ tỷ khuyên ngươi vẫn nên bớt nói lại đi, không chừng đêm nay kêu không ra tiếng" Trọng Yên Tuyết lạnh lùng đánh trả nàng.
"Ngươi!" Mỗ mèo tức khắc xù lông: "Trọng Yên Tuyết ta còn chưa tính sổ với ngươi đó, hồi nhỏ ngươi luôn khi dễ ta, thật ra chính là vì đố kỵ Tấn di rất tốt với ta chứ gì! Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như ngươi, ta đã nói rồi, ta luôn khiến người khác yêu thương, làm sao có ai nỡ mà khi dễ ta!"
Tấn Vân nhỏ giọng giúp đỡ biện hộ: "Tuyết Nhi...!Tuyết Nhi không phải người như vậy"
"Tỷ của ta lòng dạ có bao nhiêu hiểm độc ngươi cũng biết mà" Câu Nguyệt liếc mắt nhìn đối phương: Hiện tại thiên vị nàng như thế, cẩn thạn sau này làm hư nàng"
Trọng Yên Tuyết: "Những lời này ngươi nên nói với Phàn Thiện nhà ngươi mới đúng"
"Nè ngươi..."
"Haha được rồi" Phàn Thiện khẽ cười vuốt lông cho mỗ mèo, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Lúc này đại y quan cũng đã về Dược Sơn rồi, ta dẫn ngươi qua đó"
Tấn Vân nói: "Sao vậy? Thân thể Nguyệt nhi khó chịu à?"
"Hai ngày nay có chút mệt mà thôi" Phàn Thiện ngẩng đầu nhìn Phàn Thiện: "Ta không muốn đến chỗ đại y quan đâu"
Khi còn bé nàng vừa có khó chịu thì lão già nghiêm túc kia sẽ tự mình nấu thuốc cho nàng, còn phải quan sát nàng chằm chằm đến khi uống cạn chén thuốc vừa đắng vừa hôi kia.
Hiện tại nhớ lại đều thấy trong miệng trong dạ dày bắt đầu đắng nghét rồi.
Nàng lấy móng vuốt nhỏ bắt ống tay áo Phàn Thiện, đáng thương nói: "Ngày mai ta sẽ khỏe mà, đừng đến chỗ hắn được không..."
Phàn Thiện nhướn mày: "Không cho phép tùy hứng"
Tấn Vân cười nhìn Trọng Yên Tuyết: "Nè, ngươi xem Nguyệt nhi thật giống ngươi.
Khi còn bé ngươi cũng sợ uống thuốc của đại y quan, bây giờ thấy hắn đều phải đi đường vòng"
"Một chút chuyện xưa đều bị ngươi biết hết rồi" Trọng Yên Tuyết dỗi nói.
Nhìn hai người như vậy, trong lòng Phàn Thiện bỗng sinh ra rất nhiều xúc động.
"Thật sự rất ngưỡng mộ các ngươi" Nàng nói với Tấn Vân: "Nếu như có thể, ta hi vọng ta xuất hiện trong tuổi thơ của A Nguyệt, luôn làm bạn bên cạnh nàng, che chở nàng lớn lên"
Đáy mắt Tấn Vân run lên.
Câu Nguyệt ngọt ngào cọ vào lòng Phàn Thiện: "Đáng ghét, ban ngày ban mặt lại nói mấy lời tâm tình này"
"Ngươi cũng vậy đó" Phàn Thiện cười nhấc đoàn cầu trắng ăn đậu hủ của mình lên, "Ban ngày ban mặt, ngươi cọ chỗ nào đó?"
"Haha" Người kế bên cũng bị chọc cười.
Phàn Thiện cáo từ: "Chúng ta đi trước đây"
"Đi trước đây, không quấy rầy hai người các ngươi nữa, đợi đến tối cùng nhau chơi mạt chược nha" Câu Nguyệt thò đầu ra, nháy mắt ra hiệu với phía sau: "Đúng rồi tỷ phu, ta nói với ngươi, quản tỷ tỷ ta nhiều một chút, nhìn cái miệng độc của nàng luôn chọc người ta ghét.
Còn có tuy nói nàng hiện tại tuổi tác như lang như hổ, nhưng ngươi cũng đừng quá dựa dẫm vào nàng..."
Tấn Vân nhìn hai người đi xa, lắc đầu cười: "Đứa nhỏ này"
"Nàng gọi một tiếng tỷ phu ngược lại rất thuận miệng" Trọng Yên Tuyết cũng chỉ vì nghe được hai chữ này nên rất thỏa mãn.
Nàng nhảy xuống khỏi người Tấn Vân, biến trở về hình người, sau đó kéo Tấn Vân đi vào trong đình nghỉ mát.
Vừa đi vào liền không khách khí mà ngồi lên đùi Tấn Vân: "Lại đây, xoa thắt lưng cho ta, ta vẫn chưa khỏe lại đâu"
"A, được" Tấn Vân vòng tay ôm chặt nàng, một tay khác dùng sức xoa bóp bên hông cho nàng.
Trọng Yên Tuyết quay đầu nhìn bộ dáng chuyên tâm của đối phương liền nhịn không được nghiêng đầu tới hôn một cái: "Tấn Vân, ngươi có gì muốn nói với ta không?"
"Hả? Sao ngươi biết" Tấn Vân sửng sốt một chút.
"Ngươi nhíu mày ta liền biết ngươi nghĩ gì