"Từ sau khi ngươi có thai, cuối cùng ta cũng thấy được bốn chữ trên mặt ngươi" Vào một buổi sáng nọ, Doãn Bạc Yến ngồi ở đầu giường Câu Nguyệt, vừa ăn nho vừa tùy ý nói.
Câu Nguyệt thong dong tao nhã lấy một trái đã lột trong tay nàng, dùng ngữ điệu phá lệ dịu dàng hỏi: "Là hiền thê lương mẫu à, hay là tình mẹ như núi?"
"Haha" Doãn Bạc Yến cười nhạt: "Là dục cầu bất mãn đó, Nguyệt nhi muội muội"
Câu Nguyệt sửng sốt, nước mắt trong lòng lập tức tuôn rơi nhu mưa.
Không sai, tuy là có chút khó mở miệng, nhưng mà nàng...!nàng thật sự sắp dục cầu bất mãn rồi! Sau khi mang thai thì đã hơn hai tháng nàng không thể cùng Phàn Thiện làm một ít chuyện vận động rồi, mà tình huống thế này còn phải duy trì liên tục đến bốn tháng sau nữa! Bốn tháng...!hiện tại Phàn Thiện suốt ngày đi tới lui trước mắt nàng như món ăn quý và lạ, nhưng mỗi lần nàng đều kiềm chế không được mà nhào tới, đối phương lập tức khẩn trương bảo vệ bụng của nàng, sau đó nghiêm túc nói: "Cẩn thận hài tử"
Cẩn thận hài tử...!
Ai, nàng vốn lên kế hoạch sau khi thành thân sẽ cùng Đại Cẩu nhà mình đi núi du ngoạn, trải qua thời gian ngọt ngào của hai người, không ngờ hài tử lại tới nhanh như vậy.
HIện tại tất cả mọi người đều khẩn trương, nàng ít khi có thể rời khỏi cung, hơn nữa mỗi thời khắc đều sẽ có người quan sát nàng, chăm sóc nàng.
Vì để phòng ngừa nàng vấp ngã, những góc gàn trong tẩm cung đều được bọc vải bông, dưới đất được trải thảm mềm, thậm chí đến cả hòn non bộ trong vườn hoa cũng đều được thi pháp biến thành những loại mềm mại.
Nghĩ như vậy, Câu Nguyệt lắc đầu thở dài, nàng chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Các trưởng bối đều lo lắng quá mức rồi...!Bất quá, nhớ lại tình cảm lúc đó, bọn họ nghe tin tức xong đều thích đến bật khóc, cũng chẳng than oán gì, huống chi đây còn là hài tử của nàng và Phàn Thiện.
Câu Nguyệt ngồi trên giường vuốt ve cái bụng nhô lên rất nhiều của mình, ủ rũ dần dần hóa thành ngọt ngào.
Nàng rủ mi cười, sau đó ngẩng đầu, mang theo ánh mắt nhu tình nhìn Phàn Thiện với thần sắc điềm đạm ở bên kia.
Phàn Thiện đang nghiêm túc nghe Ma Tôn thuyết giáo thì cảm giác được ánh mắt của người yêu, nàng lập tức quay đầu nhìn lại, khi đối diện được nhau thì hơi cong môi, trong mắt lóe lên ánh sáng ôn nhuận.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí xung quanh như thấm đẫm vị ngọt.
Doãn Bạc Yến đang ăn nho thì nổi da gà khắp người.
"Ngoại trừ chú ý nghỉ ngơi nhiều, bổ sung dĩnh dưỡng thì mỗi đêm đều phải nhớ dùng đan dược của Lão Quân, ngoài ra phải tản bộ nhiều, thả lỏng tâm tình cũng là điều nên làm.
Mấy ngày nay Nguyệt nhi sẽ khá ỷ lại vào ngươi, ngươi phải ở bên cạnh nàng một tấc cũng không rời..." Ma Tôn đang nói hăng say thì bỗng nhiên phát hiện Phàn Thiện đang nhìn sang nơi khác, hắn bất mãn nói: "Ngươi có đang nghe ta nói không?"
Câu Nguyệt nhịn không được lên tiếng oán giận: "Phụ vương, nàng đã nghe người lải nhải cả ngày rồi, còn chưa có thời gian ở với con đó"
Ma Tôn bị nữ nhi bảo bối nói như thế ngược lại có chút ngượng ngùng, nhưng vì thể diện nên hắn nghiêm mặt lẩm bẩm: "Chỉ là dặn dò hai câu, lải nhải chỗ nào?"
Lúc này Tấn Vân bưng thuốc từ ngoài đi vào, vẫy tay với Phàn Thiện: "Lại đây, cho Nguyệt Nhi uống thuốc dưỡng thai đi"
"Được" Phàn Thiện đi tới, bưng chén thuốc ngồi xuống bên giường.
Doãn Bạc Yến tự giác tránh ra chỗ khác, đem theo rổ nho ngồi xuống bàn ở đối diện tiếp tục ăn.
"Vậy ta đến chỗ sắc thuốc trước" Tấn Vân vừa nói vừa thêm một cái gối lót ở sau lưng cho Câu Nguyệt để nàng dựa vào thoải mái một chút.
"Hì hì, Tấn di sắp thành đồ đề của đại y quan và y bà Vân Tung rồi" Doãn Bạc Yến vui đùa nói.
Nói đến hai vị y quan cũng có chút thú vị, ban đầu đều tranh nhau thể hiện bản lĩnh điều trị cho thân thể của Câu Nguyệt, nhưng y thuật khác phái thường có cách nhìn bất đồng, nên đã tranh cãi nhau rất nảy lửa, có ai biết rằng đằng sau những trận tranh cãi đó họ đã cùng nhau tiến bộ, hiện tại còn truyền thụ y thuật cho nhau, cùng nghiên cứu dược lý, cứ như trở thành bằng hữu nhiều năm, mà Tấn Vân theo bọn họ hái thuốc luyện đan cũng vui vẻ hơn rất nhiều.
"Chỉ là muốn học chút dược lý thôi, cũng phải hiểu một chút dưỡng thai cần chú ý những gì" Tấn Vân xoay người lại, vô cùng thân thiết đi tới véo mũi Doãn Bạc Yến.
Doãn Bạc Yến cười né tránh, lại lấy lòng lột một quả nho để vào miệng mỹ nhân trước mặt.
Câu Nguyệt ở bên này thoáng nhướn mi, cười xấu xa: "A? Phương diện dưỡng thai đó nha~ sẽ không phải là tỷ của ta cũng..."
"Suy nghĩ lung tung cái gì vậy" Tấn Vân giận dỗi: "Còn không phải là vì chăm sóc tiểu thai phụ không có lương tâm là ngươi sao.
Phàn Thiện bị ngươi kề cận không được nghỉ ngơi, ta liền thay nàng thôi"
Ma Tôn nghe các nàng nói vậy thì đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, vội xen mồm: "A đúng rồi Tấn Vân, hôn sự của ngươi và Tuyết Nhi ta còn chưa có bàn bạc qua với ngươi, có phải nên chuẩn bị một chút rồi không.
Đại Tế Ti nói qua hai tháng nữa sẽ có một ngày rất tốt..."
"A không vội không vội, hiện tại lo cho Nguyệt Nhi dưỡng thai mới là đjai sự, sau đó rồi nói tiếp" Tấn Vân thấy hắn nói đến chuyện này thì có chsut đau đầu, dưới chân như có gió lập tức chạy ra ngoài.
"Ôi chào?" Vùng xung quanh mày Ma Tôn dựng lên: "Chuyện của hai ngươi cũng là đại sự mà, sao lại không vội chứ, cứ kéo dài thì Tuyết Nhi nhà chúng ta đều thành nữ nhân lỡ thì mất! Bây giờ toàn bộ Ma giới đều biết ngươi là tiểu tế tương lai của ta, lẽ nào ngươi còn muốn quỵt nợ sao...!Nè, Tấn Vân ngươi chờ đã, khoan đi đã! Đi nhanh như vậy làm gì!?"
"Nguyệt Nhi con nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa phụ vương quay lại thăm con" hắn thấy người chạy đi xa thì quay đầu lại dặn dò một tiếng rồi cấp tốc đi ra ngoài.
Câu Nguyệt và Phàn Thiện liếc nhau, buồn cười lắc đầu.
"Nè, ta cũng đi trước đây, đi học làm điểm tâm với Tâm nhi nhà ta, không quấy rầy hai người các ngươi tình tứ nữa" Doãn Bạc Yến ăn no xong chậm rãi đứng lên, bộ dáng như chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ là trước khi đi còn thâm sâu liếc mắt nhìn Câu Nguyệt một cái, cười tủm tỉm ra dấu khẩu hình miệng: Phải kiềm chế đó nha ~
Phàn Thiện: "Kiềm chế cái gì?"
Hai tai Câu Nguyệt nóng lên, cắn môi xoay mặt đi: "Đừng để ý đến nàng"
Phàn Thiện thấy vậy thì mím môi, cũng không nói gì nữa.
Nàng dùng muỗng khuấy vài cái, thổi thổi rồi đưa qua: "Nè, uống thuốc đi"
Người trước mặt nhìn chén thuốc đen tuyền này, vùng xung quanh lông mày đều nhíu lại thành ngọn núi nhỏ: "Nhìn thấy khó uống quá"
"Không có đắng đâu" Phàn Thiện trấn an nói.
Suy nghĩ một chút, lại ôn nhu nói: "Ta uống với ngươi"
"...Uống bằng cách nào?" Câu Nguyệt nghe xong trong lòng khẽ động, sau đó bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ đẹp đẽ nào đó mà hai bên tai đều ửng đỏ, rồi có chút ngượng ngùng chờ mong.
Vốn nàng cho rằng Phàn Thiện sẽ rất bá đạo dùng miệng đút thuốc cho nàng các kiểu, nhưng không ngờ đối phương lại thản nhiên uống hết mấy ngụm, cuối cùng còn tinh tế cảm nhận một chút, tựa như dỗ hài tử: "Thật ra cũng không đắng, còn có chút mùi vị của quế viên"
Đúng là nữ nhân không hiểu gian tình!!
"Đồ ngốc" Mỗ mèo thấp giọng giận dỗi một câu, nàng nhận lấy chén thuốc, một hơi uống cạn số thuốc còn lại.
Nàng sẽ không thừa nhận là trong lòng đang mất mát đâu.
Nhưng nàng không ngờ vừa để chén thuốc xuống thì người trước mặt liền rướn tới hôn lên môi nàng, ngay sau đó đặt một viên đường vào trong miệng nàng.
"Ưm?" Câu Nguyệt mở to đôi mắt chưa kịp phản ứng lại, đối phương ôm lấy mặt nàng, vô cùng dịu dàng làm sâu nụ hôn hơn.
Giữa hai đôi môi tỏa ra một độ nóng kinh người.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức viên đường đều tan ra thì Phàn Thiện mới lui lại, dịu dàng nhìn nàng: "Còn thấy đắng không?"