"Ta cho rằng mình đã sắp chết rồi" Mộc Hân Nhu nói tiếp, "Không ngờ trong lúc nguy hiểm lại nhảy ra một con Đại Cẩu có chút kì dị"
"Chắc nó là cẩu...!có điều lúc vừa xuất hiện ta còn tưởng nó là sư tử chứ" Nói đến đây ngữ điệu của nàng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Con chó kia có màu vàng sữa, lông xù, đáng yêu như một đóa hoa tú cầu vậy, nó lấy tiếng gầm rú của mình dọa cho những con sói ăn thịt người kia chạy mất, rất uy phong"
Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, "Sau khi sói chạy đi nó quay đầu lại liếc mắt nhìn ta rồi một mình bỏ đi.
Ta theo bản năng muốn đứng lên bước thật nhanh đuổi kịp nó, lá gan của ta lớn đến mức ta vẫn luôn đi theo phía sau nó.
Vì theo trực giác của ta, nó sẽ không hại ta.
Nó giống như một linh thú bảo vệ ngọn núi này, còn hiểu được tính người.
Quả nhiên là đi không bao lâu, vòng qua mấy con đường nhỏ ta đã nhận ra phong cảnh xung quanh, ta đã tìm được đường về nhà rồi"
"Trước khi đi nó lấy móng vuốt vỗ nhẹ lên vai ta, giống như đang nói tạm biệt với ta vậy.
Sau đó bà ngoại và mọi người cầm đuốc xuất hiện trước mắt, sau khi họ phát hiện ra ta thì ôm chầm lấy ta mà khóc, vừa khóc rồi vừa cười.
Mà khi ta quay lại nhìn về phía khu rừng thì không còn thấy bóng lưng Đại Cẩu đâu nữa"
"Nó biến mất như vậy, giống như một giấc mơ không chân thật"
"Ta không có nói với ai về nó, chỉ đem hình ảnh đó cất giấu thật cẩn thận, trở thành bí mật nhỏ của riêng mình.
Chỉ là mỗi lần nghe cha ta nói về chuyện này đều thấy khó chịu.
Không phải vì thiếu chút nữa đã bị sói ăn thịt...!nói tóm lại ta vẫn còn một chút hoài niệm"
Mộc Hân Nhu chậm rãi thở dài một tiếng, "Thật muốn gặp lại nó..."
Phàn Thiện yên lặng nghe xong không nhịn được có chút hoảng hốt.
Mười hai năm trước...!trong mảnh rừng thâm sâu...!
Nàng nhớ lại mười hai năm trước vừa đúng lúc nàng độ một kiếp, vì vậy tiện thể ở lại trong thâm cốc tu dưỡng mấy tháng, chờ đợi thời kì thoái hóa phản thần kết thúc mới trở về núi thần ẩn.
Sau đó...!hình như đã gặp được một hài tử bị sói nhìn chòng chọc.
Hài tử đó đã đi lạc vào thần huyễn chi cảnh...!
"Đại Kim, ngươi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ta đúng không?" Mộc Hân Nhu rời khỏi người Đại Cẩu, ôm lấy mặt nàng ngây thơ mà hỏi.
Phàn Thiện từ trong suy nghĩ hồi thần lại, nhìn gương mặt gần trong gang tấc này thân thể hơi cứng lại, trong lúc nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Đối phương lại nhoẻn miệng cười, một lần nữa ôm nàng thật chặt, thấp giọng than thở: "Thật tốt"
"Hừ" Lúc này trong tâm ngữ truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Phàn Thiện quay đầu nhìn lại thì tiểu bạch miêu đã xoay lưng, không nói lời nào mà bỏ đi.
...!
Trong Mộc phủ, một tiểu gia đinh ôm theo một hộp đồ ăn vui vẻ đi vào hậu viện phía Tây.
Hắn đi qua khu rừng rồi dừng lại trước cổng vòm, nhưng hắn không đi vào mà là thò đầu vào trong nhìn xung quanh một chút rồi hô: "A Phúc thúc! A Phúc thúc, thúc đang ở đâu thế?"
"Ai, ở đây đây" Trong gian phòng nhỏ cách đó không xa có người lên tiếng trả lời, ngay lập tức có một thân ảnh còng lưng xuống đi tới, "A Đinh, là con à"
Ông lão với mái tóc hoa râm nhìn thấy trong tay hắn cầm cái gì đó thì cười hiền lành một cái: "Tiểu tử này, sao lại đưa đồ ăn đến đây?"
"Con đặc biệt làm một chút bánh tôm chiên đó" tiểu gia đinh tên là A Đinh cười ngây ngô gãi đầu, hắn biết quy củ của đối phương nên không đi vào mà kiên nhân đợi thân ảnh còng lưng bước đi loạng choạng tới đây.
Đối phương đã có tuổi nên đi sẽ chậm một chút, hắn cũng không gấp gáp mà trên mặt vẫn mang theo nụ cười.
Phúc thúc đi tới trước mặt vị hậu bối trẻ tuổi này tiếp nhận hộp đồ ăn rồi ngửi ngửi: "Thơm quá"
"Hì hì, bên trong còn có rượu nữa, thúc về tự mình mở ra ăn đi" A Đinh vui tươi hớn hở nói, theo như thường lệ chuẩn bị rời đi thì nói: "Vậy A Phúc thúc đi vào trước đi, hộp đồ ăn này hôm nào rảnh rỗi lại đưa cho con"
"Chờ một chút" Nhưng ngoài ý muốn của hắn, ông lão ở phía sau gọi hắn lại.
Hắn nghi hoặc xoay người.
Phúc thúc ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua dung mạo thanh niên trước mắt này, sau đó một loại ý niệm âm u bỗng nhiên sinh ra trong đầu hắn, chậm rãi bò đầy trong lòng.
Nhưng hắn còn một chút do dự nhăn mày lại, tay ôm lấy hộp đồ ăn cũng dần dần siết chặt lại.
"A Phúc thúc?" A Đinh thấy Phúc thúc nãy giờ không nói gì nên thử thăm dò gọi một tiếng.
Không biết vì sao hắn nhìn ánh mắt này có chút âm u, khiến hắn thấy khó hiểu.
Qua một lúc mới nghe được âm thanh khàn khàn nói: "Con...!con theo thúc vào nhà ngồi đi"
"A?" Cư nhiên lại mời hắn đi vào? A Đinh nhất thời chưa phản ứng được, bởi vì từ khi A Thọ xảy ra chuyện thì A Phúc thúc chỉ sống một mình trong hậu viện bỏ hoang, tính tình cũng trở nên cổ quái rất nhiều, bình thường chưa bao giờ để người ta vào nhà, ngay cả hắn cũng không vào cho vào.
"Được, được rồi!" Hắn mừng rỡ luôn miệng đáp ứng đi theo sao ông lão đi vào hậu viện bỏ hoang mà không phát hiện thần sắc phức tạp trong mắt đối phương.
Chít một tiếng, cánh cửa mở ra, bên trong phòng rất tối khiến người ta không quá thích ứng được.
A Đinh đi vào nhìn trái nhìn phải căn phòng cảm thấy có chút ngột ngạt, hắn cũng rất tự nhiên đi tới muốn đẩy cửa sổ đang được đóng chặt ra để hít thở không khí, không ngờ hắn còn chưa đụng tới đã bị người phía sau nghiên nghị quát bảo ngừng lại: "Đừng động vào nó!"
Hắn sợ đến rút tay lại.
Hắn chưa từng thấy vị trưởng bối từ ái vẫn luôn đợi con trai trở về này nghiêm khắc như vậy, trong lúc này hắn không biết nên làm sao: "A, A Phúc thúc..."
Đến đây ông lão mới hiểu được mình đã thất lễ vì vậy khoát khoát tay: "Không có gì, hai ngày nay thúc bị chóng mặt...!nên ánh sáng chiếu vào sẽ có chút không thoải mái" Hắn nói xong thì yên lặng dời về phía cái vại lớn bên trong bóng râm phía sau, đáy mắt hắn càng trở nên phức tạp hơn.
"A...!thì ra là vậy" A Đinh không nghi ngờ gì nữa, "Quên đi, không mở ra nữa.
Nhưng mà A Phúc thúc có khó chịu chỗ nào thì nên đi xem