Ngôi mộ cô độc nơi sơn dã, bị một đoạn đường cỏ che lấp, cờ trắng cũ nát lất phất trước quan tài cũ kĩ, giấy tiền vàng bạc hoảng loạn phiêu tán trong rừng cây.
Dưới ánh hoàng hôn, chỉ thấy những đám mây đen lượn lờ tứ phía, ba màu trắng hồng đen quyện vào nhau ở chân trời.
Chợt có một cơn gió nổi lên, cuồn cuộn thổi bay lá cây khắp bầu trời, thổi qua bia đá bị vỡ, phát ra đủ loại âm thanh dọa người kỳ quái, thoáng chốc như tiếng quỷ khóc rên, thoáng chốc lại như tiếng cười chua chát.
"Hừ, nơi quỷ quái gì đây...!thật là, sao lại có mộ ở đây chứ, xui xẻo quá" Nam tử gánh gỗ thấy xung quanh trở nên quỷ dị như vậy liền không nhịn được rùng mình một cái, bước đi nhanh hơn.
Ngay lúc không chú ý trên trời tối sầm lại, nhưng trước đó không biết vì sao hắn lại không chút nào nhận ra.
Hiện tại vừa sốt ruột, lại giống nhưu không tìm được đường về nữa.
"Thật là kỳ lạ" Hắn đi thêm hồi lâu thì phát hiện cảnh vật xung quanh càng lúc càng xa lạ, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm: "Ở đây...!không đúng lắm, giao lộ trước kia chạy đi đâu rồi? Không phải ta lạc đường rồi chứ!?"
Trong đầu bỗng dưng nhảy ra câu chuyện Quỷ Đả Tường mà hắn từng nghe qua, chợt nam tử mạnh mẽ dừng bước lại, nuốt nước miếng một cái, có chút khẩn trương nhìn xung quanh, trong lúc nhất thời lại do dự không biết nên đi về hướng nào.
"Nguy rồi nguy rồi...!nên làm gì bây giờ, đừng có xui vậy chứ..."
Lúc này sắc trời càng thêm ám trầm, sương mù lạnh lẽo tràn đến, khiến xung quanh một mảnh mông lung.
Bỗng nhiên dưới chân đạp lên cái gì đó khiến nó tách ra kêu lên răng rắc, vài con cú đêm đậu trên canh cây kinh sợ lên, vỗ cánh cất tiếng kêu khàn đục tựa như tiếng cười quỷ dị vọng đi thật xa.
Nam tử sợ đến mức thiếu chút nữa đã ném hết gỗ xuống, nhưng sau đó hắn lại cảm giác được có người đang thổi khí sau gáy, một đạo âm thanh như có như không quanh quẩn bên tai.
Tướng công...!
"Ai đó? Ngươi ở đâu!?" Hắn giật mình nhảy người đi một cái, sắc mặt liền chuyển trắng: "Đừng có ở đó mà giả thần giả quỷ, mau ra đây!!"
Cả người hắn toát mồ hôi ròng ròng, miệng liên tục kêu to, tay chân bắt đầu run lên, nhưng hô nửa ngày mà xung quanh vẫn yên lặng như trước, chỉ có một mảnh sương mù, không hề nhìn thấy thứ gì khác thường.
Sau một hồi hắn mới dần dần bớt đi sợ hãi, thắt chặt tinh thần, cả người thả lỏng ra: "Chắc là ảo giác thôi..."
Hắn thở phào một hơi.
Mà lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, cách đó không xa loáng thoáng có ánh sáng xuất hiện, tựa như ngọn đèn dầu của nông gia, ngọn đèn có màu cam, ấm áp đến mê người.
Nam tử lau mồ hôi lạnh trên mặt, tịnh tâm định thần nghĩ kĩ một lát, cuối cùng dồn hết sức nắm chặt lấy đòn gánh, vô cùng cẩn thận đi về phía ánh sáng.
Hắn đi vòng qua một mảnh rừng nhỏ thì phát hiện đúng là có một gian nhà gỗ, ngọn nến phía sau ô cửa giấy đung đưa, dường như hắn còn ngửi được mùi cơm nước.
Hắn nghĩ, chắc đây là một hộ săn bắn nào đó sống trên núi.
Bao tử bắt đầu ùng ục kêu lên, nam tử vừa lạnh lại vừa đói.
Mắt thấy trời đã tối đen, mà chính mình lại lạc đường nên hắn dừng lại do dự một chút, sau đó vẫn đi qua, chuẩn bị hỏi chủ nhân xin ở nhờ một đêm.
"Có...!có ai không..." Nam tử đánh bạo, cao giọng kêu lên, vừa lúc hắn muốn nâng tay gõ cửa thì nghe thấy phía trước phát ra một tiếng két chói tai, ván cửa khẽ động đậy.
Bàn tay vừa giơ lên của hắn cũng theo đó dừng lại.
Mà khi ván cửa mở rộng ra thì một mảnh sáng trưng lập tức che khuất đường nhìn, vô cùng chói mắt.
Hắn nhịn không được nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra thì ngạc nhiên khi thấy trên mọi cánh cửa của gian nhà đều dán chữ Hỷ đỏ tươi, cách đó không xa là cặp đèn long phụng vừa cháy được phân nửa, mà bên dưới tấm rèm phù dung đỏ thẫm là một chữ Hỷ uyên ương được đặt chỉnh tề, một nữ tử mặc Hỷ phục đẹp đẽ quý giá đang ngồi ngay ngắn ở đầu giường, bị tấm khăn voan đỏ thẫm che khuất gương mặt.
"Thiếp đợi chàng đã lâu rồi...!tướng công" Một thanh âm mềm nhẹ truyền vào trong tai nam tử.
...!Tướng công? Nam tử há miệng thở dốc, hắn ấp úng đang muốn nói chuyện thì trong đầu lại hoảng loạn, cảm giác ý thức bắt đầu có chút mơ hồ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy...!Hắn cúi đầu nhìn xuống cả người của mình thì kinh ngạc khi nhận ra không biết bao giờ hắn đã thay một bộ Hỷ phục đỏ rực.
"Chàng còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không qua đây vén khăn cho thiếp" Âm thanh ấy lại nhẹ nhàng truyền đến.
Nam tử ngây ngốc nhìn nữ tử ngồi trên giường, sau đó tâm trí của hắn như bị khống chế, hai mắt nhìn đăm đăm, bước chân phù phiếm đi qua, run rẩy đưa tay chậm rãi duỗi về phía khăn voan đỏ thẫm...!
Khi đầu ngón tay sắp chạm đến tầng vải vóc ấy thì lá bùa bình an trên cổ hắn phát sáng lên.
Nữ tử trước mắt như bị cái gì bắn trúng, nàng ta a lên một tiếng sợ hãi, hắn cũng bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Chỉ một thoáng sau, hình ảnh xung quanh liền thay đổi.
Căn nhà gỗ biến mất không thấy nữa, hắn đang đứng trong một bụi cỏ, mà cách đó không xa là nữ tử kia với sắc mặt tái nhợt, thần tình u oán.
Hắn chỉ thấy nàng chậm rãi cong khóe miệng lên, một thần hỷ phục ám đỏ, như bị nhuốm máu.
Hai ngọn nến màu trắng trước bia mộ còn tỏa ra ánh sáng u ám, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, ánh nến lung lay vài cái rồi tắt đi, đen kịt một mảnh.
...!
Vài ngày sau, trong thôn Phụng Lai dưới chân núi Thanh Tuyền truyền ra một chuyện kỳ dị, nói là tiểu nhi tử nhà Trương Ngũ đột nhiên bị điên.
Không chỉ thần trí không rõ không gặp người mà còn nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, miệng thì cằn nhằn liên miên, không biết đang nói những gì.
"Sao kỳ lạ thế?" Mấy vị phu nhân giặt quần áo bên bờ sông tụ lại cùng nhau trò chuyện: "Chẳng lẽ Tam ca nhi của Trương gia lên núi bị té đập đầu nên bị ngốc hả, chứ không làm sao đột nhiên bị điên như vậy"
Bà nhà Lưu gia nghe xong phỉ nhổ một ngụm, thần thần bí bí sáp đến, "Không phải điên gì đâu, là bị cái thứ không sạch sẽ gì đó câu đi rồi!"
Mấy người khác nghe xong thì kinh sợ: "Cái gì? Chuyện này không thể nói lung tung đâu" Trong đầu các nàng đều hiểu rất rõ chuyện không thể kết thành thông gia giữa hai nhà Lưu – Trương nên hai bên vẫn luôn ghi hận trong lòng, không thích lẫn nhau.
Lúc này Trương gia xảy ra chuyện nên bà ta đương nhiên là kẻ vui sướng khi người gặp họa rồi.
"Nói lung tung?" Bà nhà Lưu gia liếc mắt hừ một tiếng: "Sáng nay trong nhà hắn còn mời người tới làm phép nữa"
"Làm phép?" Vừa nghe, mấy vị phu nhân này đều thay đổi sắc mặt, trực giác mách bảo đến sau lưng đều rợn lên.
Tiếp tục nghe đối phương nói: "Nhi