Không khí trong phòng có chút áp lực, Đường Đa Lệnh nhìn nhìn hai người, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Mấy ngày nay mọi người bôn ba vất vả, ta thấy không bằng cứ ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại lên đường.” Y chắp tay. “A Đường trước cầu chúc hai vị Các chủ thuận buồm xuôi gió, mọi sự đạt thành.”
Hoa Tương Dung, Ngọc Liên Hoàn nghe vậy đều sững sờ.
Hoa Tương Dung lập tức hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Sao lại đi chúc ta thuận buồm xuôi gió, mọi sự đạt thành?”
Đường Đa Lệnh cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của hắn, quái, tại sao y phải chột dạ nhỉ?
“Ta muốn đi một mình, làm chuyện ta muốn làm.”
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ngọc Liên Hoàn giành trước hỏi.
Đường Đa Lệnh nhún nhún vai, “Cụ thể làm cái gì ta cũng chưa nghĩ kỹ, nhưng đơn giản chỉ là muốn sống một cuộc sống bình bình thản thản mà thôi. Mấy cái ân oán tình cừu, tranh quyền đoạt lợi kia của các ngươi ta không có hứng thú, huống chi cũng không quan hệ gì tới ta.”
“Ai nói không có quan hệ gì với ngươi? Ngươi là ám vệ của ta, việc duy nhất ngươi được làm chính là nghe lệnh ta! Hừ, ta biết ngươi kỳ thật chỉ vì sợ chết thôi!” Hoa Tương Dung cả giận nói.
“Hoa Tương Dung, ngươi đừng nói thế, A Đường nếu là người như vậy thì lúc ở Hạnh Lâm huyện cũng sẽ không liều mạng cứu hai chúng ta rồi.” Ngọc Liên Hoàn nói.
Thực ra Hoa Tương Dung cũng biết điều ấy, lúc đó ngay cả giải dược của Lưỡng đồng tâm hắn cũng chỉ cho Đường Đa Lệnh, chẳng qua là vì trong lòng đang cảm thấy phẫn nộ.
“Hoa các chủ nói không sai, thực sự ta là một người rất tham sống sợ chết, bởi vì ta chỉ là một người bình thường, căn bản không phải ám vệ anh dũng hộ chủ gì.” Đường Đa Lệnh nhìn biểu tình kinh ngạc của hai người, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, “Hoa các chủ, ngươi rốt cục có biết ta là ai không?”
“A Đường, ngươi không phải A Đường sao?” Hoa Tương Dung lẩm bẩm.
“Ai, ngoại trừ biết rõ ta là A Đường ra, ngươi còn biết cái gì?” Đường Đa Lệnh có chút sầu não.
“Ta nhớ rõ, ngươi đã nói tên ngươi là Đường Đa Lệnh.” Ngọc Liên Hoàn nhớ tới lời tự giới thiệu của Đường Đa Lệnh lúc còn ở trong đại lao.
“A, A Đường nhớ tên của mình?”
“Ha ha, cho tới giờ ta vẫn chưa từng quên, thì làm sao nói tới nhớ?”
“Ngươi không phải nói ngươi mất trí nhớ sao? Chẳng lẽ ngươi lừa gạt ta?” Hoa Tương Dung giận dữ gầm lên.
Đường Đa Lệnh lắc đầu, “Ta mặc dù không mất trí nhớ, nhưng cũng không lừa ngươi. Ta nhớ rõ tên của ta, nhớ rõ quãng thời gian từ nhỏ đến lớn ta đã trải qua, bất quá, ta đích thực không biết thân thể này, ám vệ của ngươi là hạng người gì, đối với ngươi, với Triêu Thiên các, đối thế giới này ta đều hoàn toàn không biết gì cả.”
Hoa Tương Dung cùng Ngọc Liên Hoàn trợn mắt há hốc mồm mà nghe Đường Đa Lệnh kể lại quá trình xuyên qua của y.
“Tá thi hoàn hồn?” Ngọc Liên Hoàn nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, các ngươi hiểu chưa? Ta chẳng những không phải ám vệ này, mà còn không phải người của thế giới này nữa. Bản thân ta thật sự là một người rất bình thường, tham sống sợ chết, ngay cả trên xe bus trông thấy mấy tên móc túi trộm tiền cũng không dám nói, huống chi là đi trả thù kẻ đứng đầu tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ?”
“Có điều, A Đường, tuy nói ngươi không thích làm những việc đó, nhưng trong cơ thể ngươi còn có Lưỡng đồng tâm, ta khuyên ngươi vẫn là nghe lời Hoa các chủ đi.” Ngọc Liên Hoàn quay qua cảnh báo Đường Đa Lệnh.
“Hừ, các ngươi đừng nghĩ dùng những lời này lừa ta, ta sẽ không cho y giải dược đâu! Y thích đi chỗ nào thì đi!” Hoa Tương Dung phất tay, ra khỏi phòng.
Chờ hắn vừa đi, Ngọc Liên Hoàn liền ngồi xuống cạnh Đường Đa Lệnh, nhỏ giọng oán hận: “A Đường ngươi thật ngốc quá, những lời đó sao lại nói vào lúc này? Ngươi đã cứu Hoa Tương Dung, hắn đối đãi ngươi đã không giống người ngoài, chỉ cần ngươi tiếp tục lấy được sự tin tưởng của hắn, hắn nhất định sẽ sớm đem giải dược cho ngươi. Đến lúc ấy ngươi lại lén chạy trốn đi không được sao?”
Đường Đa Lệnh cười khổ nói: “Ta không muốn làm như vậy với hắn. Vả lại, có lẽ Diêm vương thiếu nợ ta chính là một năm dương thọ ở đây, muốn quá nhiều chỉ sợ sẽ bị trời phạt. Haiz! Chỉ cần sống tốt qua một năm cuối cùng này là được rồi, cũng không còn gì đáng tiếc, những đồng hương kia của ta có khi còn không có vận khí tốt như ta vầy đâu.”
Ngọc Liên Hoàn nhìn chằm chằm y, “Một năm cuối cùng ngươi thật sự muốn làm gì?”
“A, ta muốn thử xem một người hiện đại như ta ở cổ đại có thể làm những gì. Ta không phải loại hình đế vương, cũng không phải loại đại hiệp, bất quá bây giờ trên internet đều lưu hành chủng điền văn, có lẽ là loại thích hợp với ta.”
“Làm ruộng? A Đường ngươi biết làm ruộng?”
“Ha ha, cái gọi là làm ruộng cũng không phải nhất định phải làm việc trên đồng ruộng, chỉ là dựa vào một loại tài nghệ làm giàu thôi, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào mà chẳng có chuyên gia. Nói không chừng ta sẽ dựa vào nó kiếm được gia tài bạc triệu, năm thê bảy thiếp cũng nên.” Đường Đa Lệnh lâm vào ảo tưởng tươi đẹp.
“Phi! Chỉ bằng cái mặt xấu xí đó của ngươi mà cũng muốn năm thê bảy thiếp? Có thể tìm được mẫu dạ xoa đã là tốt lắm rồi.” một giọng nói chua ngoa vang lên.
Hai người nhìn qua, Hoa Tương Dung không biết đã trở lại từ bao giờ, chính đang tựa vào cửa, một đôi mắt phượng liếc xéo Đường Đa Lệnh, vừa như khiêu khích, lại vừa như trêu ghẹo.
“Đấy là chuyện của A Đường, không cần ngươi quan tâm.” Chỉ cần là chuyện Hoa Tương Dung phản đối, thì sẽ là chuyện Ngọc Liên Hoàn ủng hộ, tuy rằng nghe Đường Đa Lệnh nói muốn năm thê bảy thiếp hắn cũng có chút không vui.
Hoa Tương Dung không để ý tới hắn, hướng Đường Đa Lệnh ngoắc ngoắc, “A Đường, lại đây.”
“Gì chứ?” Dư uy của Hoa Tương Dung khó tiêu, Đường Đa Lệnh theo bản năng đứng dậy.
“Hôn ta.” Hoa Tương Dung lại miết mắt liếc Đường Đa Lệnh, lần này tuyệt đối là trêu ghẹo.
“Ngươi muốn làm gì?” Ngọc Liên Hoàn ngăn giữa hai người.
Hoa Tương Dung lè lưỡi, trên đó có một dược hoàn nhỏ màu trắng, lại co lại, nói: “Giải dược của Lưỡng đồng tâm, A Đường ngươi muốn hay không muốn.”
Muốn! Đương nhiên là muốn! Một nụ hôn có thể cho mình sống sót, đừng nói là tuấn mỹ như Hoa Tương Dung, dù có xấu xí đến cùng cực y cũng có thể hôn!
Đạt được mong muốn, Hoa Tương Dung đắc ý liếm liếm môi, như vừa ăn được một bữa ăn ngon. Ngọc Liên Hoàn thì ở bên chua chua nói: “Hừ, vẫn kém ta một