“A Đường, Hoa Tương Dung có ý đồ xấu với ngươi, bị ta bắt được!”
“A Đường, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta chỉ tới nhìn xem ngươi có đắp chăn cẩn thận hay không thôi. Khi ta tới tiểu tử này đã sớm lẻn vào rồi, hắn mới có ý đồ xấu!”
“Gì! Ta tới xem xem cửa phòng A Đường có đóng kỹ không, miễn cho bị tên tiểu nhân nào đó lợi dụng làm bậy.”
“Hừ! Thì ra cách ngươi kiểm tra cửa phòng có đóng kỹ hay không chính là cố hết sức mở nó ra a?”
“Đủ rồi!” Đường Đa Lệnh lại gầm lên, sau đó nhảy xuống giường đến chỗ cửa mở tung ngó ra ngoài nhìn nhìn. May mắn, không có ai bị bọn hắn kinh động. Nếu để người khác phát hiện có hai nam nhân nửa đêm lẻn vào phòng y, thì danh tiết của y xem như xong rồi!
“Đi ra ngoài!” Đường Đa Lệnh chỉ chỉ cửa, “Trước hừng đông….Không, kể cả sau hừng đông, ta không muốn nhìn thấy các ngươi ở trong phòng ta!”
Đường Đa Lệnh đuổi hai người ra phòng rồi lập tức đóng cửa lại, những thứ gì di chuyển được đều kéo qua để chặn, còn đem thắt lưng buộc vòng mấy lần.
Mụ nội nó, trên đời này chuyện phiền phức nhất chính là một nam nhân ở cùng hai nam nhân mà còn phải cả ngày lo lắng cho trinh tiết của mình.
Hoa Tương Dung cùng Ngọc Liên Hoàn thất vọng nhìn Đường Đa Lệnh đóng cửa phòng, sau đó quay đầu căm tức trừng nhau, hừ lạnh một tiếng mới trở về phòng của mình.
Về tới phòng, nhìn bóng đêm bên ngoài, cách hừng đông còn rất dài. Bất quá không sao cả, đêm nay không được thì còn vô số đêm khác, huống chi có một số việc không phải chỉ có thể làm trong đêm. =)) =)))
Mục tiêu của Đường Đa Lệnh là Lâm Dương thành, đó là gợi ý Ngọc Liên Hoàn cho y, bởi vì nơi ấy là tổng đàn của Thừa Thiên môn. Nếu nói Triêu Thiên các đứng đầu hắc đạo võ lâm, thì Thừa Thiên môn chính là bạch đạo đứng đầu, môn chủ Kim Đao Thác của Thừa Thiên môn võ công cao cường, vượt xa Hạ Cô Phong, thế lực của Triêu Thiên các tuyệt đối không dám hoành hành tại đây.
Thì ra Thừa Thiên môn thật sự là một môn phái danh tiếng, tiểu tử họ Kim kia cũng là một nhân vật lợi hại. Đường Đa Lệnh hiện tại mới biết lúc trước mình hoài nghi người ta muốn cướp năm trăm lượng là buồn cười cỡ nào, giống như một người hiện đại đứng trước Bill Gates nói: “Ngươi muốn cướp năm trăm nhân dân tệ của ta đúng không!”
Mong muốn của Đường Đa Lệnh là có thể chính thức bắt đầu cuộc sống của y ở thế giới này tại thành Lâm Dương, không còn bị người khác kiềm chế ép buộc, làm những việc hoàn toàn do bản thân quyết định. Thế nhưng còn một việc cấp bách là — làm thế nào mới có thể vứt bỏ hai cái đuôi đằng sau đây?!
“Phía trước chính là Lâm Dương, hai người các ngươi còn muốn theo ta tới bao giờ?” Đường Đa Lệnh tức giận quay đầu lại hỏi hai tên tiểu tử đeo mặt nạ da người xa lạ phía sau.
“A Đường ngươi nói vậy là không đúng, trong thiên hạ nơi nào mà không là vương thổ, hoàng đế lão nhân còn chẳng nói không cho chúng ta đi Lâm Dương, ngươi lại dựa vào cái gì không cho chúng ta đi?” Hoa Tương Dung vẫn cái giọng điệu trước sau như một làm người ta nghiến răng muốn đánh.
Ngọc Liên Hoàn thì có chút ngượng ngùng cười nói: “A Đường, không phải chúng ta nhất định phải đi theo ngươi, chỉ là tình cảnh của chúng ta hiện tại vẫn nên tránh ở Lâm Dương thì an toàn hơn, ngươi cũng không muốn chúng ta gặp nguy hiểm mà, đúng không!?”
“Ai, không sai, ta quả thực không có tư cách giới hạn tự do của các ngươi. Nhưng ta muốn nói thẳng trước, ta nhất quyết sẽ không tham gia vào việc báo thù của các ngươi đâu.”
“Hừ, ngươi yên tâm, vào Lâm Dương thành ngươi có thể giả bộ như không quen biết chúng ta, chúng ta tất nhiên cũng sẽ không quen biết ngươi.” Hoa Tương Dung phiết mặt sang một bên, tựa hồ như không quen biết người trước mắt rồi.
“Ách, ta không phải ý đó….Đã cùng ở trong thành, thì hẳn là nên giúp đỡ lẫn nhau, chỉ là trừ chuyện này ra thôi.” Người quen biến thành hình đồng người lạ đối Đường Đa Lệnh mà nói là chuyện rất đáng buồn, huống chi ba người họ lại đã trải qua những việc khó quên như vậy.
Hoa Tương Dung lúc này mới nở nụ cười, “Với cái bản lãnh không đâu vào đâu của ngươi còn không bằng mấy động tác võ công hoa mĩ của ta nữa là, chỉ có trở ngại chứ giúp được gì, ta mới không muốn ngươi tham gia thì có.”
Đường Đa Lệnh buồn bực, y khi nào thì giúp không được ngược lại hỏng việc? Trộm quần áo cũng trộm được, trộm bạc cũng trộm được, giải dược thì dù không được cũng đã đúng lúc cứu hai người một mạng đó thôi.
Ngọc Liên Hoàn hợp theo cười nói: “A Đường, kỳ thật chúng ta có rất nhiều việc cần ngươi giúp đỡ.”
“Việc gì?” Đường Đa Lệnh càng buồn bực, hai người này khi nào thì tốt đến mức ăn ý thế này?
“Chúng ta….không biết nấu cơm.”
“Không biết giặt quần áo!”
“Phòng quá nhỏ ta sẽ không chịu được.”
“A Đường còn có thể sửa cửa sổ.”
Mụ nội nó! Hai tên này còn muốn y làm bảo mẫu vạn năng a! Đường Đa Lệnh tức giận đá bụng ngựa, chạy như bay mà đi.
“Ta đã nói rồi mà, yêu cầu nhiều quá sẽ dọa chạy A Đường.”
“Hừ, theo ta thấy, là có người nửa đêm ý đồ xấu nhiều quá mới dọa y chạy.”
“Gì! Đó là lỗi của mình ta sao? Có lần nào ngươi không tham gia chứ?”
“Nhưng mỗi lần đều là ngươi tới trước!”
“Ai bảo khinh công ngươi không sánh bằng ta!”
“Ngọc Liên Hoàn ngươi muốn chết!”
“Có giỏi ngươi giết ta!”
…..
Nói thật, Đường Đa Lệnh cũng không muốn ở cùng hai nam nhân nguy hiểm này, nhưng lại không có cách nào từ chối yêu cầu của bọn họ, dù sao trong lòng y đã không thể coi họ như người qua đường giáp không liên quan gì nữa rồi.
Vào Lâm Dương thành, Đường Đa Lệnh bỏ ba mươi lượng bạc mua một căn nhà, hai gian trước sát đường làm mặt tiền cửa hiệu, có thể buôn bán nho nhỏ gì đó. Đằng sau là một tiểu viện, ba người ở không chật cũng không rộng, xem như vừa vặn.
“A Đường mua mặt tiền cửa hiệu này để làm gì?” Ngọc Liên Hoàn đối ý định tương lai của Đường Đa Lệnh rất có hứng thú.
“Ta muốn mở một tiệm ăn.”
Đường Đa Lệnh cẩn thận suy tính qua, làm giàu bằng luyện sắt thép, thủy tinh, xi măng…vân vân kia không thích