Nhà này thật sự quá lớn, Đường Đa Lệnh vòng vòng một hồi mới thấy có người, là gia đinh tuần tra ban đêm.Y cầm chủy thủ, nhẹ nhàng đuổi kịp, sau đó đem chủy thủ dí vào hông người nọ, nói: “Muốn mạng thì ngoan ngoãn theo ta.”
Đường Đa Lệnh có thể rõ ràng cảm nhận được gia đinh run rẩy vì sợ hãi, điều này khiến y kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của chính mình, đồng thời lo lắng, chẳng lẽ y đã bị Hoa Tương Dung lây nhiễm nên biến xấu?
Đường Đa Lệnh kéo gia đinh tới chỗ hẻo lánh, buộc hắn nói ra nơi chủ nhân cất giấu tiền bạc, sau đó cởi khăn lau mồ hôi của hắn xuống trói tay hắn lại, còn cởi tất bịt miệng hắn để đề phòng bất trắc.
Dựa theo quy tắc trộm đêm mà Hoa Tương Dung dạy cho Đường Đa Lệnh thì nên giết người này diệt khẩu, nhưng y ngay cả một con gà cũng chưa từng giết thì làm sao có thể giết một người không thù không oán với mình?
Nhưng việc đó lại khiến Đường Đa Lệnh có chút tự hào, lớp thanh niên trẻ lớn lên dưới lá cờ Trung Quốc như y đâu dễ dàng bị tư tưởng hủ bại của chủ nghĩa phong kiến ăn mòn như thế?!
Gia đinh khai ra gian phòng cất giấu tiền bạc là thư phòng của gia chủ. Trong cái hòm mạ vàng là một hộp gỗ nhỏ, đựng mười thỏi bạc. Đường Đa Lệnh xé một mảnh rèm cửa, bao bạc lại, còn thuận tay lấy thêm một pho tượng ngọc phật.
“Hắc hắc, dù sao đều là tiền tài bất nghĩa, không lấy thì để làm gì.”
Đường Đa Lệnh vừa đem tang vật buộc bên hông, thì đột nhiên sân vườn yên tĩnh vang lên tiếng kêu gào: “Có ai không! Bắt trộm a!” Đương nhiên, câu tiếp theo người nọ nói y không nghe được, “Chết tiệt! Tất tên đó thối quá.”
Nghe tiếng kêu, mấy gian phòng lập tức sáng đèn, tiếng người cũng nhiều lên. Bình tĩnh của Đường Đa Lệnh tức thì biến mất không còn, cuống quýt đẩy cửa mà chạy.
Hoa Tương Dung bí mật nấp ở một góc, nhìn Đường Đa Lệnh như lá rụng trong gió ngã trái ngã phải, lại như chó què ba chân lảo đảo chạy trối chết, bất đắc dĩ lắc đầu….
Đường Đa Lệnh bằng vào khinh công xuất sắc rốt cục thoát khỏi đám hộ viện bình thường, trở lại chỗ ẩn thân của y và Hoa Tương Dung – một ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Nhưng đợi một lúc lâu mới thấy Hoa Tương Dung trở về.
“Ngươi chạy đi đâu? Mau tới xem giúp ta, không biết con chó đẻ nào chọc vào mông ta a!” Đường Đa Lệnh ôm mông gào khóc chửi bậy.
“Hừ, ngu ngốc! Bị thương còn dám chạy về đây, nếu không phải ta thu dọn phía sau, thì đã sớm bị người ta đuổi tới đây rồi.”
“Ách..ta….ta không nghĩ tới mà, mau giúp ta băng bó đi, đổ máu nhiều quá sẽ chết đó.”
“Nằm xuống!”
Đường Đa Lệnh vội quỳ rạp xuống đất, Hoa Tương Dung cúi sát đầu nhìn, thì ra là có một chiếc phi tiêu cắm vào mông trái y, may mà không có độc, chỗ đó thịt lại dày, máu chảy cũng không nhiều lắm.
Hoa Tương Dung cầm chặt chỗ rách kéo mạnh một cái, Đường Đa Lệnh không kịp phản ứng, lỗ nhỏ đã biến thành đại động, cả cái mông đều lộ ra.
“Ô, ngươi xé quần ta làm gì chứ? Không thể đợi người ta cởi cởi sao?”
“Thì sao?” Hoa Tương Dung cau mày, nhìn cái mông tròn bê bết máu của y.
“Cũng chỉ có một cái quần này…….A!”
Hoa Tương Dung rút phi tiêu ra, lấy kim sang dược trong người bôi cho y, đợi ngừng máu, mới xé nhỏ ống quần băng bó___cái quần xem như chính thức bị hủy.
“Ngày mai ta vào thành mua quần mới cho ngươi.”
Đường Đa Lệnh lệch sang một bên, “Ngày mai? Nhưng mà vừa rồi bị lộ, ngày mai ngươi đã dùng bạc liệu có nguy hiểm hay không?”
Hoa Tương Dung cầm một thỏi bạc Đường Đa Lệnh trộm được lên: “Trên bạc không có dấu hiệu, trên người ta cũng không bị thương, ai có thể nói là ta trộm bạc.”
Ngày hôm sau, Hoa Tương Dung vào thành mua quần áo, thuốc trị thương và đồ ăn. Trở lại miếu, Đường Đa Lệnh ngửi thấy mùi thức ăn thì hai mắt long lên, cũng chẳng quan tâm mông còn trần truồng, giật cái đùi gà rồi ra sức gặm.
Hoa Tương Dung cũng đồng dạng một ngày một đêm chịu đói, nhưng hắn ăn vẫn rất văn nhã, vừa ăn vừa nói: “Nhà hôm qua báo quan, hiện tại trong thành đề phòng chặt chẽ. Thuận tiện ngươi cũng cần dưỡng thương, chờ thêm vài ngày việc này lắng xuống lại đi.”
“Người nhà đó thật sự là lòng dạ hiểm độc! Bất quá là nhổ một sợi lông của hắn, cũng phải đi báo quan?” Đường Đa Lệnh lại lấy một cái bánh bao.
Hoa Tương Dung cầm xương gà gõ vào đầu y mấy cái: “Ngươi còn dám nói? Nếu chỉ vài lượng bạc chắc chắn vô sự, đằng này ngươi tự cho là thông minh, còn trộm ngọc phật nhà người ta, giá trị ít nhất bốn, năm trăm lượng.”
Bánh bao trong miệng Đường Đa Lệnh rớt xuống. Y từng đọc một bài viết trên miệng, một lượng bạc ở cổ đại tương đương với 200 nhân dân tệ, bốn-năm trăm lượng bạc liền tương đương với 1-2000 NDT, ai dè không cẩn thận lại thành đại tặc.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hoa Tương Dung cực kỳ bất mãn trừng y: “Sợ cái gì? Mười hai lượng bạc này cũng đủ cho chúng ta dùng rất lâu rồi, chờ cách xa xa mới bán ngọc phật, ha ha, có lẽ sẽ đúng như ngươi nói nhất lao vĩnh dật.”
Khó khăn lắm mới được Hoa Tương Dung khen ngợi, Đường Đa Lệnh âm thầm cao hứng, hai ba miếng đã ăn hết bánh bao.
“Nằm sấp xuống, ta bôi thuốc cho ngươi.” Hoa Tương Dung cầm bầu rượu, uống một ngụm, sau đó phun lên chỗ bị thương của Đường Đa Lệnh, đau xót đến mức làm y oa oa kêu to.
“Im miệng, ngươi định dẫn quan binh tới sao?”
Đường Đa Lệnh nức nở nghẹn ngào, đem vạt áo nhét vào mồm. Hoa Tương Dung nhìn bộ dáng đó của Đường Đa Lệnh, chẳng những không có thương tiếc, ngược lại còn cố ý mạnh tay một chút, chủ tâm muốn nhìn vẻ mặt thống khổ cắn áo nhịn đau của y.
Nhớ lại tiểu tử này ý đồ bỏ lại hắn chạy trốn một mình, dọc đường đi còn nhiều lần cãi lệnh, cho dù không thể không làm cũng là mặt nhăn mày nhó, hoàn toàn chưa nói tới hai chữ trung tâm, trong lòng Hoa Tương Dung liền nổi