Dọc đường đi, Đường Đa Lệnh rốt cục được chân chính lĩnh ngộ cái gọi là kiếp sống giang hồ. Y nhìn Hoa Tương Dung dùng những dược vật bình thường mua ở hiệu thuốc, đem dung nhan tuấn mỹ của mình thoắt cái biến thành vàng như nến, còn sưng vù lên, giống như người nhiễm bệnh nặng, dùng nó làm cớ để không phải xuất hiện trước mặt người ngoài.
Đến phụ cận Hạnh Lâm huyện, Hoa Tương Dung không vội vào thành, mà sai Đường Đa Lệnh quẹo vào đường nhỏ, tới giữa một mảnh núi rừng, đào một hộp gỗ dưới gốc đại thụ thoạt nhìn rất bình thường hệt như Đường Đa Lệnh.
“Được rồi, cuối cùng không cần phải bôi mấy thứ chán ghét này nữa.” Hoa Tương Dung đến bên dòng suối nhỏ rửa sạch mặt, lấy một trương mặt nạ mỏng như tờ giấy dán lên, lập tức biến thành một nam tử tuổi chừng ba mươi, ngũ quan đoan chính, thần sắc hòa ái.
Đường Đa Lệnh trợn mắt há hốc mồm: “Đó, đó là mặt nạ da người trong truyền thuyết?” Y liếc thấy trong hộp còn mấy trương, liền vươn tay muốn lấy, lại bị Hoa Tương Dung đánh cho một cái.
“Ngươi cần làm gì?”
“Các..Các chủ, chẳng lẽ không cho ta đội mặt nạ? Nếu ta bị nhận ra ngài cũng không phải sẽ gặp nguy hiểm sao?” Đường Đa Lệnh xoa xoa tay, ủy khuất nói.
“Hừ, chỉ bằng cái mặt này của ngươi, nhìn liền quên, ai nhớ chứ?”
“Nhưng mà ngày đó ở Đình sơn ngươi không phải đã nói bọn họ đều biết ta là ám vệ của ngươi?”
“Ha ha, đó là bởi vì bọn họ nhận ra y phục của ngươi, không phải vì bọn họ nhận ra mặt ngươi.” Hoa Tương Dung thân thủ vỗ vỗ má y, “Nếu không nhờ khuôn mặt này, ngươi có thể làm ám vệ của bản Các chủ?” Nếu muốn làm yêu sủng của hắn, vậy phải lớn lên với gương mặt khác mới được.
Đường Đa Lệnh hừ một tiếng, quay mặt sang một bên, rồi lại vô tình liếc thấy trong hộp gỗ còn vài bình sứ nhỏ, ngạc nhiên hỏi: “Các chủ, mấy cái bình này là gì đó?”
“Độc dược, đương nhiên tất cả đều là độc dược, ta đây chỉ có những thứ để giết người thôi.” Hoa Tương Dung tà tà nhìn y, “Ngươi nghĩ trong số chúng có giải dược của Lưỡng đồng tâm?”
Đường Đa Lệnh ngượng ngùng cười: “Đâu có, ta chỉ tò mò thôi, nhất thời tò mò.” Quả thật, y từng có ý nghĩ này, đáng tiếc Hoa Tương Dung nói chuyện luôn thật thật giả giả, làm người ta khó có thể đoán biết, y cũng không tin toàn bộ đều là độc dược, nhưng lại không dám dùng mạng nhỏ của mình đi làm thí nghiệm.
Hai người trở lại xe, một lần nữa quay về đường lớn, vào Hạnh Lâm trấn. Hoa Tương Dung giả trang thành một tiểu quan từ quan hồi hương, không còn một chút ngoan lệ khi là Các chủ Triêu Thiên các. Đường Đa Lệnh thì là lần đầu tiên đến Hạnh Lâm huyện, bộ dáng nông dân vào thành ngốc nga ngốc nghếch, lại thành công qua mặt đám mật thám của Triêu Thiên các.
Hoa Tương Dung dẫn Đường Đa Lệnh đến một căn nhà nhỏ trong ngõ vắng, đây là nơi mấy năm trước hắn âm thầm đặt mua để ẩn thân, người biết chỗ này đều đã bị hắn diệt khẩu.
“Ha ha, bây giờ biết đến nó chỉ có hai người chúng ta thôi.” Hoa Tương Dung cười nói với Đường Đa Lệnh, qua lớp mặt nạ nụ cười của hắn có vẻ rất ôn hòa.
Nhưng trái tim Đường Đa Lệnh lại chững một nhịp, y hiểu hàm ý trong lời Hoa Tương Dung—không bao lâu nữa, trên đời sẽ chỉ còn mình Hoa Tương Dung biết đến nơi đây. Y hạ quyết tâm, nhất định phải tìm được giải dược của Lưỡng đồng tâm, sau đó rời khỏi cái tên nguy hiểm Hoa Tương Dung này.
Căn nhà là hợp viện của bốn phòng nhỏ, có chính phòng, sương phòng, phòng bếp, trong phòng đều đầy đủ dụng cụ gia đình. Bỏ qua lo lắng cho tương lai sang một bên, Đường Đa Lệnh vẫn cảm thấy có chút hưng phấn, đến thế giới này đã lâu, y rốt cục có một chỗ tạm thời an thân.
Vì vậy, y vô cùng cao hứng xắn tay áo lên, múc nước giếng, tìm chổi, khăn lau, đem phòng trong phòng ngoài quét dọn sạch sẽ. Cũng khiến Hoa Tương Dung lắp bắp kinh hãi, không ngờ ám vệ ngu ngốc như y lại giỏi việc nhà như vậy.
Quét sạch xong, Đường Đa Lệnh vẫn còn hứng chí bừng bừng đối Hoa Tương Dung nói: “Đi, chúng ta đi ra ngoài mua đồ.”
“Mua cái gì?”
“Mua mỡ, gạo, tương, dấm chua..v.v.. a, về sau không phải nấu cơm ăn sao.”
Hoa Tương Dung sững sờ: “Ngươi biết nấu cơm?”
“Biết a! Ách, ý ta là ta còn nhớ rõ…” Kiếp trước, Đường Đa Lệnh chính là tiêu chuẩn thanh niên tốt của thời đại mới.
Hoa Tương Dung nghĩ nghĩ, có thể ở nhà tự mình nấu ăn, lại không cần thuê người ngoài, cũng có thể giảm bớt không ít phiền toái cùng nguy hiểm, cho nên liền ném ra mấy lượng bạc—hắn cũng giấu không ít bạc trong nội viện, nói: “Vậy ngươi đi đi.”
“Chỉ mình ta đi? Ta….ta lần đầu tiên đến đây, ngươi để ta ra ngoài một mình, không sợ ta sẽ lạc đường hay là bị người của Triêu Thiên các bắt sao?”
Hoa Tương Dung giận dữ, thiên hạ này nào có điêu nô dám cãi lời chủ như y? Nhưng mà vừa nhìn thấy bộ dáng đáng thương của Đường Đa Lệnh, lòng hắn lại mềm nhũn, ai bảo hắn chỉ chừa một tên thuộc hạ là y, lại vừa ngu vừa dốt như vậy, không tận mắt trông coi thật đúng là lo lắng.
Vì thế, Hoa Tương Dung dẫn Đường Đa Lệnh đi chợ, mua mỡ, muối, tương, dấm chua, gạo, mì, thịt,..vân vân… Nhìn Đường Đa Lệnh thuần thục cò kè mặc cả với người bán hàng rong, kén cá chọn canh, Hoa Tương Dung không khỏi đại kinh, y thật sự là ám vệ Triêu Thiên các hắn tuyển chọn đấy ư?
Trở lại chỗ ở, Đường Đa Lệnh liền tức khắc vào bếp, có điều một lát sau, y lại qua chính phòng tìm Hoa Tương Dung, “Các…Các chủ…ngài biết nhóm lửa không?”
“Không biết nhóm lửa ngươi còn nói ngươi biết nấu cơm?” Hoa Tương Dung lần nữa tức giận, tên ngốc này lại dám đùa giỡn hắn!
“Ách, ta quả thực biết nấu cơm, chỉ quên mất nhóm lửa như thế nào thôi.” Y từ nhỏ tới lớn đều là dùng nồi cơm điện nấu cơm, bếp ga xào rau, đã bao giờ dùng mấy thứ lạc hậu kia đâu.
Hoa Tương Dung nhìn mặt mũi y dính đầy bụi bặm khói đen, bất giác buồn cười, liền mặt lạnh đi vào phòng bếp, thành thạo nhóm lửa.
Đường Đa Lệnh vạn phần bội phục nói: “Không thể tưởng được Các chủ còn có thể làm mấy việc này.” Hai tay Hoa Tương Dung