Đường Đa Lệnh càng đi ra ngoài, càng nghe rõ tiếng cướp bóc đập phá. Trong lòng y không khỏi khẽ động, chẳng lẽ viện binh của Thừa Thiên Môn đến rồi?
Nghĩ thế, lòng của y càng nóng vội, đi nhanh hơn, chỉ khi tận mắt nhìn thấy thì y mới có thể yên tâm.
Mới vừa đi tới cạnh cửa sân, một bóng người lảo đảo vội vàng đi vào từ bên ngoài, suýt nữa thì đụng đầu Đường Đa Lệnh.
“Á, xin lỗi nha.” Đường Đa Lệnh muốn vươn tay nâng người bị y đụng ngã, đột nhiên nhớ tới chuyện mình không phải đang ở cửa hàng của mình, mà đang ở hậu viện nguy hiểm ở khắp mọi nơi của Triêu Thiên Các!
Y đột nhiên thu tay, sau đó nhìn kĩ lại, người vào quả nhiên là một tên nhếch nhác còn có chút máu, một gương mặt dữ tợn nhìn thẳng y, hàm răng trong miệng như cũng bị nghiến nát.
“Mạnh… đường… chủ…” Đường Đa Lệnh cũng không ngờ người đầu tiên đụng phải lại là vị Mạnh đường chủ này, chẳng lẽ hai người có duyên từ kiếp trước?
Mạnh đường chủ đáng thương bị mấy tên tiểu nhân vô sỉ liên thủ vu khống, như bị đẩy vào nhà vệ sinh hôi thối, hết đường chối cãi, chỉ có thể liều chết đánh một trận với Mạch đường chủ, hy vọng có thể nhặt về một đường sống.
Tiếc rằng võ công của hắn so với Mạch đường chủ cay độc kém hơn một chút, đúng lúc hắn đang lo lắng chuyện đầu thân mỗi thứ một nơi thì đại loạn nổi lên, không biết một đống nhân sĩ chính phái từ đâu tràn vào, lật ngược Triêu Thiên Các còn trong mộng.
Mạnh đường chủ không kịp phân tích nguyên nhân xảy ra chuyện này, chỉ thừa dịp Mạch đường chủ đang ngây người lén chạy trốn, trên đường đi dù cũng gặp chút chướng ngại, nhưng dựa vào bản năng cầu sống cũng mở ra được một con đường máu.
Nhưng hắn biết mình giờ đã là nỏ mạnh hết đà, tiếp tục đánh nữa thì cũng sẽ mệt mà chết, lại thấy các chủ Hạ Cô Phong biến mất không chút tin tức, người trong các đều chú ý tới mạng của mình, chia năm xẻ bảy, liền nảy ra ý chạy trốn.
Hắn nhớ tới căn phòng nhỏ ngày xưa Ngọc Liên Hoàn từng sống một mình ở đó vẫn là nơi ít ai lui tới. Hạ Cô Phong cũng không phái người tới đó quét dọn hoặc bảo vệ, chắc nhân sĩ chính phái cũng không nghĩ tới chỗ đó. Vì thế liền lảo đảo chạy tới đây trốn một lát, xử lý vết thương rồi mới đánh tiếp.
Không ngờ ở đây đã có người nhanh chân tới trước, hơn nữa còn là kẻ thù lớn nhất của hắn!
“Vương Ngũ! Tên tiểu nhân này, để coi lần này ngươi chạy đi đâu!” Hắn vì bị hãm hại mà thương tích đầy mình, nhưng tên tiểu nhân hãm hại hắn lại hoàn toàn không bị gì, sao hắn có thể không tức đỏ mắt chứ?
“Ta không phải là Vương Ngũ…” Đường Đa Lệnh dù hoảng sợ cũng không quên giải thích, chắc là Mạnh đường chủ và Vương Ngũ trước kia có kết thù gì đó khó nói, nhưng chuyện này không có liên quan tới y mà!
Mạnh đường chủ không để ý tới lời biện minh yếu ớt của y, giờ hắn thầm nghĩ phải đâm mấy lỗ máu trên người tên này để báo thù hãm hại và thù mém bị giết kia.
Hắn điên cuồng la lên một tiếng, cầm kiếm lên, đâm thẳng về phía Đường Đa Lệnh. Hôm nay bản thân hắn còn khó bảo toàn, sao còn có thể lo chuyện làm hư đại kế của các chủ?
Diện mạo của Mạnh đường chủ mang cừu hận càng thêm dữ tợn. Lúc này hắn không giống như chó nhà có tang bị thương chạy thục mạng mà giống như một tử thần đang giương lưỡi hái để gặt mạng.
Đường Đa Lệnh bị sự liều lĩnh của Mạnh đường chủ dọa sợ, thậm chí đã quên thân thủ của mình cũng như đối phương không khác võ lâm cao thủ mấy, và còn quên thi triển cả thứ vũ khí chạy trốn luôn khiến y đắc ý — khinh công.
Y chỉ như người bình thường nghiêng đầu qua một bên, lấy tay che mặt, cứ như không nhìn thấy thanh kiếm hung tàn kia thì không có nguy hiểm gì ấy.
“A Đường!”
Một bóng người phi về phía trước, nhào lên người Đường Đa Lệnh, để lộ sau lưng của mình trước mặt Mạnh đường chủ đằng đằng sát khí.
“Á!”
“A Ngọc!”
Đường Đa Lệnh trong lúc vội vàng đưa tay ôm lấy thân thể đang ngã nhào về phía trước kia, rồi nhận ra thân phận của hắn qua tiếng la. Bàn tay đặt lên phía sau lưng Ngọc Liên Hoàn cảm nhận được thứ gì đó âm ấm và ươn ướt.
“A Ngọc!” Đường Đa Lệnh vừa kêu vừa đặt Ngọc Liên Hoàn xuống đất, nghĩ mình nên làm gì và có thể làm gì đây?
“A Đường…” Ngọc Liên Hoàn mở mắt, trong ánh mắt lóe chút ánh sáng, mặt cũng trở nên đỏ ửng.
Mạnh đường chủ đâm trúng một chiêu liền thở dốc một hồi, lập tức phá vỡ không khí hiếm khi nhẹ nhàng của hai người, “Vương Ngũ, để mạng lại đi!” Giết Ngọc Liên Hoàn không phải là tâm nguyện của hắn, giết Vương Ngũ mới là tâm nguyện của hắn.
“A Đường, chạy mau!” Ngọc Liên Hoàn đột nhiên lên tinh thần như còn muốn đứng lên nghênh địch, đáng tiếc vết thương sau lưng lại khiến hắn vô lực ngã xuống.
Mắt của Đường Đa Lệnh cũng đỏ lên, “Tên họ Mạnh khốn nạn này! Ngươi trả A Ngọc lại cho ta!”
Đường Đa Lệnh nổi điên xông tới, võ học chi đạo Hoa Tương Dung đã từng nói cho y biết đột nhiên rõ ràng, y nhất định phải giết tên khốn không biết tên* này báo thù cho A Ngọc.
*Không biết tên: Ở đây chỉ việc A Đường không quen biết Mạnh đường chủ, chỉ biết họ mà ko biết tên.
Mạnh đường chủ chỉ dựa vào chút oán khí, nhưng lúc này nộ khí của Đường Đa Lệnh lại vượt xa hắn, hơn nữa tình trạng thân thể cũng khác xa, Mạnh đường chủ tay cầm trường kiếm lại bị Đường Đa Lệnh đánh vào cảnh bại trận.
“A Đường… Coi chừng…”
Ngọc Liên Hoàn cũng bị chấn động trước lần đầu tiên hung mãnh của Đường Đa Lệnh, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia kiêu ngạo. A Đường vì hắn mới biến thành như vậy đó nha. Nhưng khi hắn nhìn thấy Đường Đa Lệnh không để ý tới trường kiếm đang làm mình bị thương, cắn thật mạnh vào cổ của Mạnh đường chủ thì cũng ngây ngẩn cả người.
“A Đường, ngàn vạn lần ngươi đừng xảy ra chuyện gì nha…” Nếu không Hoa Tương Dung nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, kể cả chính hắn…
“Ngươi, ngươi là ai?” Mấy môn nhân của Thừa Thiên Môn vừa chạy tới cũng sợ ngây người trước cảnh này. Nếu không phải nhận ra người hấp hối nằm dưới chính là người vừa mới giết vài ác đồ của Triêu Thiên Các thì phản ứng đầu tiên sẽ là giết chết cái tên điên trước mặt trước.
“Hắn, hắn là người môn chủ các ngươi phải cứu, Đường lão bản.” Ngọc Liên Hoàn thở hổn hển nói. Người của Thừa Thiên Môn đã đến, A Đường an toàn rồi.
Đường Đa Lệnh vẫn còn cắn chặt Mạnh đường chủ, hoàn toàn không để ý tới những người khác.
“Hả, đây là Đường lão bản?” Nhờ Lý Giáp tuyên nhiễm, hình tượng Đường lão bản vụng về nhu nhược đã thấm đậm lòng toàn dân, không thể nào liên tưởng tới cái vị trước mặt này được.
“A Đường! A Đường! Á… Ngươi đang làm gì vậy?” Phương Ninh rốt cuộc không chịu nổi cô đơn cũng chạy ra, không nghĩ tới lại gặp một cảnh khiến người ta nhìn trân trối nghẹn họng như thế này.
“Là Phương tiểu thư! Đúng là Phương tiểu thư rồi! Nhanh phát tín hiệu cho môn chủ!” Nhận ra thân phận của Phương Ninh, môn nhân của Thừa Thiên Môn cao hứng