Tiểu Nhân Nan Dưỡng

Châm ngòi âm mưu nhỏ


trước sau

“Kim đại ca, ngươi, ngươi thật sự không sao chứ?” Sau khi Hoa Tương Dung được nâng đi, Đường Đa Lệnh lo lắng nhìn Kim Đao Sai.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh mình, Kim Đao Sai cắn răng nói: “Ta không sao, ta thật sự không sao đâu.”

Hắn không có vết thương rõ ràng như Ngọc Liên Hoàn, cũng không hành động một mình như Hoa Tương Dung, trên đường đi có nhiều thuộc hạ đi theo như vậy, hắn sao có thể giả bộ bị thương được chứ? Hơn nữa, hắn cũng không có da mặt dày như vậy.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Đường Đa Lệnh vỗ vỗ ngực, nếu mình liên lụy nhiều người bị thương như vậy, y cũng khó có thế yên tâm được.

Lời này khiến Kim Đao Sai không được tự nhiên, lúc không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào, bỗng có người tới báo: “Môn chủ, chúng ta phát hiện một bọn trẻ, hình như là đệ tử đời sau được âm thầm bồi dưỡng của Triêu Thiên Các. Môn chủ muốn xử lý thế nào ạ?”

“Cái gì? Trẻ con? Nhanh mang ta đi xem một cái!” Không đợi chính chủ nói chuyện, Đường Đa Lệnh đã vội bắt lấy người tới.

“A Đường đừng vội, vậy thì chúng ta cùng đi xem.” Kim Đao Sai nhớ tới những lời Đường Đa Lệnh mắng hắn lúc nhắc tới chuyện gặp Hoa Tương Dung, liền biết rõ vì sao y lo lắng.

Một đoàn người đi vào trong một tiểu viện. Ở đây có một dãy phòng đơn sơ, mỗi phòng đều có mười mấy đứa trẻ bên trong, người nào cũng xanh xao vàng vọt, nhưng đa số đều có thần sắc lạnh lùng, ánh mắt nhanh nhạy, chỉ một số ít lộ vẻ hoảng sợ.

Trong lòng Kim Đao Sai biết những đứa trẻ này đã trải qua huấn luyện, mất đi rất nhiều bản tính của trẻ con. Nhưng đây cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, đụng phải giết chóc máu me như vậy, sâu trong lòng nào có ai không biết sợ đâu.

“Tại sao không nhân lúc không có người mà chạy trốn?” Hắn hỏi. Mấy đứa trẻ nhỏ như vậy không thể có lòng trung thành được như thế.

“Lúc thuộc hạ đến, cửa sổ của các phòng này đã bị khóa rồi. Với sức của bọn trẻ thì không thể trốn ra được.”

Trong lòng Kim Đao Sai không khỏi hít vào một cái, may là những người tới đều là chính đạo võ lâm, không có thói quen xấu giết người phóng hỏa, nếu không những hài tử này đã gặp nguy hiểm rồi.

“Lý Tiểu Đông, Lý Tiểu Nam, hóa ra hai tên các ngươi trốn ở chỗ này!” Lúc đi tới một căn phòng, Phương Ninh đột nhiên xông lên phía trước, nắm chặt lỗ tai của cái mông nhỏ trốn dưới bàn kia.

“Ngươi thả đệ đệ của ta ra!” Lý Tiểu Đông vốn cũng muốn trốn theo, lại nhào tới trước đánh một cái vào Phương Ninh. Phương Ninh vốn không đề phòng, lại bị nhóc đó đánh trúng, tuy lực không tính là lớn lắm, nhưng vẫn hơi đau một chút.

“Ngươi… A!” Phương Ninh đang muốn dạy dỗ Lý Tiểu Đông, không ngờ lại bị Lý Tiểu Nam cắn tay.

“Tiểu tử thối, các ngươi muốn sao?” Sau đó có một đám hộ vệ của Thừa Thiên Môn rút kiếm ra muốn bắt hai hài tử kia, đã có một người xông tới phía trước bọn chúng.

“Mấy người muốn gì? Một đám đại nhân rút đao kiếm hù dọa hai đứa trẻ, có còn là đàn ông nữa hay không?” Đường Đa Lệnh chắn trước mặt huynh đệ Lý Tiểu Đông.

“A, Đường lão bản, bọn chúng mới đánh lén Phương tiểu thư mà.” Có người đáp, nhưng nhìn đôi mắt tràn nước mắt của Lý Tiểu Nam thật không nỡ bày ra bộ mặt hung ác nữa.

Đường Đa Lệnh lại quay về phía Phương Ninh, “Phương Ninh, ngươi muốn sao đây?”

Mọi người hít một hơi lạnh, Đường lão bản có phải ăn hết gan báo rồi hay không, dám ở trước mặt mọi người gọi tên ở khuê phòng của Phương đại tiểu thư, còn ở ngay trước mặt môn chủ nữa… Có người len lén nhìn một cái, sắc mặt của môn chủ hình như không được tốt lắm.

Phương Ninh lại không để ý mấy âm thanh hít khí này, bụm dấu răng trên tay nói: “A Đường, ngươi quên bọn chúng đã làm mấy chuyện tốt gì rồi sao? Ta đây cũng chỉ muốn giúp ngươi hả giận thôi.”

“Chúng chỉ là hai đứa nhóc, những chuyện kia cũng vì bị bọn người Triêu Thiên Các khống chế sau lưng thôi, ngươi gây chuyện với chúng làm gì?”

“Trẻ con thì sao? Nhỏ không đánh thì không học được, sao có thể không dạy dỗ cho thật tốt chứ?” Phương Ninh thật ra cũng là một đứa trẻ to xác 17 tuổi thích gây sự, lúc này lại trưng ra khuôn mặt muốn dạy dỗ người khác khiến người biết tính tình của nàng lại thấy buồn cười nói không nên lời.

Nhưng đối với bọn nhỏ sống sót trong cuộc huấn luyện như luyện ngục trong Triêu Thiên Các này thì ý nghĩa của từ “dạy dỗ” không đơn giản như vậy. Sắc mặt của huynh đệ Lý Tiểu Đông đã trở nên tái nhợt, những đứa bé khác trong vô thức kéo dài khoảng cách với họ.

“Chỉ dạy dỗ ta thôi được không? Đệ đệ của ta còn nhỏ không hiểu chuyện.” Lý Tiểu Đông dũng cảm ngẩng đầu nói.

“Không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện mà còn lừa được ta?” Những lời này đúng là một vũ nhục thật lớn, Phương Ninh tức đến nỗi muốn nhảy dựng.

“Ngươi muốn dạy dỗ thế nào?” Đường Đa Lệnh cũng có chút nóng nảy. Phương Ninh sao phải cứ so đo với hai đứa bé này chứ?

“Đương nhiên là đánh đòn!” Phương Ninh xắn tay áo, vọt tới cái mông của Lý Tiểu Nam.

Động tác của Lý Tiểu Nam cũng không chậm, một phát nhào lên đùi của Đường Đa Lệnh, oa oa khóc lớn khiến anh ruột đứng sau lưng của nó cũng sững sờ.

“Ngươi khóc cái gì? Ta còn chưa đụng vào ngươi mà!” Phương Ninh đưa tay, đứng sau lưng Lý Tiểu Nam, đánh không được, mà không đánh cũng không cam lòng, cuối cùng đành phải vỗ nhẹ một cái tượng trưng. Tiếng khóc của Lý Tiểu Nam lập tức to lên.

Bị hai người họ quậy một trận, không khí trong phòng cũng trở nên nhẹ nhàng đi, thậm chí có vài đứa nhóc nhịn cười không được cười lên.

Thấy Phương Ninh không thật sự muốn dạy dỗ hai đứa nhỏ này, Đường Đa Lệnh mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lập tức khẩn trương lên, ai biết Thừa Thiên Môn muốn dạy dỗ những địch nhân tương lai được bồi dưỡng này như thế nào?

“Kim đại ca, các ngươi muốn xử lý những đứa nhỏ này sao?” Y trả Lý Tiểu Nam lại cho Lý Tiểu Đông, đi tới nhỏ giọng hỏi.

Lý Đinh đứng bên cạnh Kim Đao Sai lập tức nói: “Môn chủ, những đứa bé này đều được đưa vào sau khi Hạ Cô Phong cầm quyền, có rất nhiều đứa bị bắt đến đây, có nhiều đứa thì mua được, đều rất đáng thương…”

Kim Đao Sai cười khoát khoát tay, “Được rồi, ta biết. Ngươi phái người đi hỏi rõ lai lịch của bọn nhỏ, có người thân để đưa về thì đưa về, vô thân vô cố* thì ở lại Thừa Thiên Môn.” Đứa trẻ được Triêu Thiên Các nhìn trúng chắc chắn gân cốt cũng không tệ, đào tạo thật tốt cũng có thể trở thành sức mạnh sau này của Thừa Thiên Môn.

*Vô thân vô cố: Không có người thân, không có nhà.

“Cảm ơn ngươi, Kim đại ca.”

“Ta không quên lần dạy dỗ trước của ngươi đâu nha.”

“Á, Kim đại ca, lần trước ta…”

“A Đường, ngươi nói không sai. Thân là chính đạo võ lâm, chúng ta không nên chỉ dựa vào việc giết tà phái để nâng cao danh vọng, phải làm thêm nhiều chuyện thật sự hữu ích nữa mới đúng. Thật ra Hoa các chủ bọn họ cũng không phải là ác đồ không có thuốc chữa.”

“Cảm ơn ngươi, Kim đại ca.” Trong lòng Đường Đa Lệnh

thấy ấm áp.

Ánh mắt tín nhiệm và sự vui vẻ ôn hòa của Đường Đa Lệnh cũng làm nội tâm của Kim Đao Sai ấm áp. Ngăn cách được dựng lên lúc hắn quyết định đuổi giết Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn lúc trước cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Đường Đa Lệnh đã nhận được cam đoan của Kim Đao Sai, trong lòng mới thật sự thả lỏng, lại không khỏi nghĩ đến, nếu lúc trước Hoa Tương Dung cũng có thể gặp được chuyện như vậy, chắc cũng không có cái kết đau khổ thế này. Nhưng nếu thật sự như vậy, có lẽ y cũng không gặp Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn nhỉ.

“Ồ? Ngươi không phải là Đinh đường chủ bị A Đường đánh một phát là xỉu trong phòng giam kia sao?” Phương Ninh nhận ra Lý Đinh, tò mò hỏi.

Sắc mặt của Lý Đinh lúc đỏ lúc trắng. Chuyện này tuy không phải là thứ cần che giấu, nhưng dù gì cũng rất mất mặt nên chỉ có môn chủ và vài người biết. Hôm nay lại bị nữ nhân này nói trước mặt mọi người, có thể không cho hắn xấu hổ được sao?

Huống chi, cũng không phải bị đánh một cái là xỉu mà…

“Á, thật là có lỗi quá, hóa ra ngươi thật sự là do Kim đại ca phái tới cứu chúng ta.” Đường Đa Lệnh xấu hổ.

“Ha ha, dù gì cũng là hiểu lầm thôi. A Đường, vị Đinh đường chủ này thật ra vốn tên là Lý Đinh, là đệ đệ của Lý Giáp đường chủ đó.” Kim Đao Sai nhanh chóng giải thích, đồng thời ám chỉ Lý Đinh không được làm mặt lạnh.

“À, hóa ra là đệ đệ của Lý đường chủ, quả nhiên là hữu kỳ huynh tất hữu kỳ đệ*.” Lý Giáp đánh lén y một cái, y đánh lén Lý Đinh một cái, coi như là huề nha.

*Hữu kỳ huynh tất hữu kỳ đệ ( 有其兄必有其弟): Anh thế nào thì em thế nấy

“Đinh tử nửa năm trước đã âm thầm trà trộn vào Triêu Thiên Các, lần này có thể công phá tổng đàn của Triêu Thiên Các cũng có công lao của hắn đấy. Ta vốn muốn hắn cứu hai người các ngươi ra trước lúc chúng ta hành động, không ngờ…”

“Cái này cũng tại ta cẩn thận quá mức, không chờ hỏi cho rõ đã động thủ.” Nhưng trong lòng Đường Đa Lệnh lại nghĩ, “Luận âm mưu quỷ kế có lẽ Kim đại ca không sánh bằng A Hoa và A Ngọc, nhưng nói tới chuyện chính thức bày mưu tính kế hắn vẫn lợi hại hơn. May mắn lúc này hai bên đã vứt bỏ hiềm khích lúc trước để hợp lực tiêu diệt Triêu Thiên Các, sau này cũng không cần lo lắng thành người bị kẹp ở giữa bị làm khó rồi.”

“Không trách ngươi được, ở nơi như thế vẫn nên cẩn thận một chút.” Kim Đao Sai đâu đành lòng trách y.

Lý Đinh hừ nhẹ một cái liền quay người đi làm việc. Ca ca của hắn luôn nhắc nhở hắn, vị Đường lão bản này chính là tai họa của Lý gia, nhất định phải cách xa một chút.

“A Đường, A Đường.” Lý Tiểu Nam đã quay về vẻ ngây thơ chạy tới nắm chặt vạt áo của Đường Đa Lệnh, “Ta và ca ca có thể đi với ngươi không?”

Đường Đa Lệnh sửng sốt một chút, “Các ngươi không có người thân, không bằng ở Thừa Thiên Môn đi, ở đó có thể học võ công đó.” Y còn nhớ rõ Lý Tiểu Đông rất có hứng thú với tập võ nghệ.

“Nhưng đồ ăn ở đó không ngon bằng đồ A Đường làm.” Trong tưởng tượng của Lý Tiểu Nam, thức ăn ở Thừa Thiên Môn và Triêu Thiên Các đều không ngon, làm sao mà so được với tay nghề của A Đường chứ.

Phương Ninh trong lòng còn ghi hận, cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ hay nhỉ? Ngươi nghĩ vào nhà A Đường là thiên đường hả? Nói cho ngươi nghe, tuy A Đường tâm tính thiện lương như Bồ Tát, nhưng trong nhà hắn có hai tên hung thần. Biết là ai không? Chính là tiền nhiệm các chủ và tiền nhiệm các chủ trước của Triêu Thiên Các các ngươi đó, là ác nhân mà cả các chủ hiện giờ các ngươi cũng không bằng đâu.”

Sắc mặt của Lý Tiểu Nam liền thay đổi. Nhóc thật ra cũng không biết Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn là người nào, nhưng có thể trở thành các chủ của Triêu Thiên Các chắc chắn đều là đại ác nhân số một số hai của thiên hạ, huống chi là tới hai người?

Lời này của Phương Ninh chỉ là cố ý nói giỡn, nhưng lại buộc Đường Đa Lệnh nuốt chữ “Được” trước miệng vào lại. Y không ngại nuôi dưỡng hai đứa nhóc này, nhưng ai biết hai tên hung thần trong nhà sẽ nghĩ như thế nào?

Đúng vậy, bọn họ thật sự là hung thần, tư tưởng lời nói và việc làm không thể so sánh với người thường. Hôm nay hai tên hung thần này đều vì y mà bị thương, nếu mình không hỏi ý kiến của họ trước mà tự tiện tăng thêm miệng người trong gia đình, nhất định sẽ xảy ra một vụ bạo lực gia đình mất.

Kim Đao Sai cười vỗ vỗ đầu Lý Tiểu Nam, “Ngươi muốn ăn đồ A Đường làm cũng không khó. A Đường có mở một quán vằn thắn trong thành Lâm Dương của chúng ta, ngươi có thể đi ăn lúc nào cũng được.”

“Thật ạ?” Con mắt Lý Tiểu Nam sáng ngời.

Đôi mắt của Đường Đa Lệnh cũng sáng ngời. Đúng vậy, cừu địch lớn nhất bị tiêu diệt rồi, ân oán với Thừa Thiên Môn cũng đã xóa bỏ, vậy y có thể về thành Lâm Dương tiếp tục làm chủ tiệm vằn thắn rồi. Chỉ là không biết hai người kia nguyện ý quay về thời gian yên bình với y không?

“Ha ha, thật tốt quá! Ta cũng không cần lo lắng sau này không được ăn đồ A Đường làm rồi.”

Tiếng cười của Phương Ninh khiến Kim Đao Sai thấy khoảng cách giữa hắn và A Đường vừa mới gần lại lại xuất hiện một khoảng cách cực lớn.

“Ai, hai người kia nói rất đúng, ta không thể vì A Đường mà vứt bỏ hết thảy như bọn hắn.” Thịnh vượng của Thừa Thiên Môn, hương khói của Kim gia, trợ lực của Phương gia, danh vọng của mình, không có cái nào có thể vứt bỏ được.

“Đúng vậy, sau này ta và Ninh nhi sẽ thường xuyên tới quấy rầy Đoạn Bối Sơn, hi vọng A Đường không phiền nha.” Hừ, cho dù không có hi vọng, hắn cũng không để hai tên kia thắng quá nhẹ nhàng như vậy, càng không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ tự tiện khi dễ A Đường như hôm nay đâu!

Trong phòng bệnh nào đó, hai thương binh đang tranh luận ồn ào.

“Sao ngươi cũng vào đây được?”

“Hừ, ngươi có thể bị thương, bộ ta không thể bị sao?”

“Hừ, ngươi giả bộ không giống gì sất, nếu không sao A Đường cũng không tới thăm ngươi?”

“Hừ, như nhau, như nhau cả thôi.”

….

“Ta và ngươi đều ở trong đây, vậy A Đường đâu?”

“Kim Đao Sai!”

“Còn Phương Ninh nữa, ta thấy nha đầu kia cũng có chút không an phận.”

“Lần sau ngươi nghĩ cách hạ dược, ném hai người kia vào một chỗ đi.”

“Ừ, hai người họ ở chung thì A Đường an toàn rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện