Em có thể từ chối không?
Câu hỏi tựa như đã có sẵn câu trả lời kia bây giờ hoàn toàn vô nghĩa đối với Bạch Quán Tông, hiện tại anh đã sẵn sàng để chăm thêm một Tiểu Mộng Mộng rồi, nhưng anh chỉ sợ cô sẽ cực khổ khi mang thai.
Vì mỗi người sẽ có cơ địa khác nhau, mà công việc của cô lại quá nặng, khiến cho Bạch Quán Tông cũng lo lắng.
Nhìn anh hình như có chút suy nghĩ rồi Thượng Quan Tịch Mộng liền vòng tay ôm lấy tấm lưng của anh, nói:
- Bạch Quán Tông, em hỏi anh một chuyện nữa có được không?
- Em hỏi đi.
- Anh thích con trai hay con gái?
Lúc này Bạch Quán Tông cũng xoa xoa cằm giả vờ suy nghĩ, sau đó anh lại nói:
- Trước kia chị dâu từng nói muốn kết thông gia với chúng ta, mà gia đình chị dâu có hai nam một nữ.
Vậy bảo bối em sinh hai nữ đi, chúng ta đều gả con gái cho chị dâu.
Câu trả lời này khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng có chút bất ngờ, vì anh chỉ đề cập đến con gái mà không nhắc gì đến con trai, chẳng lẽ anh muốn Bạch gia đoạn tử tuyệt tôn hay sao chứ? Nhưng Bạch Quán Tông thật chất không thích con trai thật, vì nếu sinh con trai sẽ mất cô thì sao, anh đâu có ngu.
Nhưng trước tiên sinh trai hay gái không quan trọng, quan trọng là vợ anh có chấp nhận sinh con cho anh hay không.
Bạch Quán Tông cảm thấy cô đang đánh trống lãng chuyện hệ trọng này, anh liền gạt bỏ đi những lời nói né tránh của cô, trực tiếp tiến hành bước tiếp theo.
Một bên hôn lên môi cô, một bên lại trượt dài trên cơ thể của cô, đúng là tiểu yêu tinh khiến cho anh ngày đêm mong nhớ vẫn không đủ.
Thượng Quan Tịch Mộng có chút không thoải mái liền đẩy nhẹ anh ra, nhưng Bạch Quán Tông làm sao buông tha được cho cô, lần này anh đã hạ quyết tâm một phát trúng thưởng luôn mà.
Một hồi m ơn trớn nhau thì Bạch Quán Tông cũng không thể nào nhịn xuống được ngọn lửa d*c vọng của mình, anh bắt đầu xâm nhập từ bên dưới, Thượng Quan Tịch Mộng cũng biết người đàn ông này hấp tấp đến không nhịn nỗi rồi, cô cũng thuận tay ôm lấy cổ của anh, trao cho người đàn ông này một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt gió, dưới sự khiêu khích này thì làm sao anh nhịn được.
Bạch Quán Tông trực tiếp ôm cả cơ thể của cô lên, dị vật cũng bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào nơi cần đến, Thượng Quan Tịch Mộng không kiềm được tiếng rên của mình, cô tựa đầu vào vai của anh, không ngừng kêu lên những âm thanh yêu mị.
Bạch Quán Tông cũng biết cô đã bắt đầu thích ứng được với nhịp độ của mình, anh liền ghì chặt cô hơn, nơi giao nhau tựa như là dính chặt lấy nhau, không chỉ vậy mà cô còn nghe những âm thanh tà mị phát ra từ đó, nhiệt độ trong căn phòng đột ngột tăng cao một cách chóng mặt.
Bên trong căn phòng lúc này, ngoài tiếng kêu yêu kiều của nữ nhân và tiếng th ở dốc của nam nhân ra thì chỉ còn lại những âm thanh dụ hoặc, khiến người ta nghe thấy mà ngượng ngùng.
Nhưng Bạch Quán Tông vẫn cảm thấy không đủ, anh cũng chắc biết mình đã làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi Thượng Quan Tịch Mộng mệt lả người mà ngủ thiếp đi thì anh mới dừng lại, nhìn người phụ nữ mình yêu nằm ngoan ngoãn trong lòng khiến cho tâm tình của anh cũng tốt hơn.
Anh hi vọng khoảng thời gian tiếp theo sẽ là một khoảng thời gian chỉ có những hạnh phúc, Bạch Quán Tông cũng từ từ ôm lấy cô rồi cùng vợ mình chìm vào giấc ngủ.
[...]
Buổi chiều, Thượng Quan Tịch Mộng tỉnh dậy thì cũng đã chiều muộn, cô lười biếng vươn vai một cái rồi nhìn ngó xung quanh, nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả, lê tấm thân tàn ma dại xuống giường, bước vào nhà vệ sinh soi mình trong gương, trên cổ không biết là bao nhiêu vết tím đỏ mà anh đã để lại.
Trong lúc cô không biết nên làm gì với những vết tích dã chiến này thì Bạch Quán Tông đã bước vào, anh khoanh tay hỏi:
- Em đang làm gì vậy?
- Em đang tán thưởng vẻ đẹp của bản thân.
Bạch Quán Tông bật cười, vợ của anh từ khi nào lại biết nói đùa vậy nhỉ? Nhưng đây cũng không phải là lời nói đùa, cô thật sự rất