Chương 1
Mùa đông của Tứ Cửu thành lúc nào cũng rất lạnh, không có tuyết rơi thì cũng sẽ nổi gió to, quất lên mặt như dao. Viên Tử che kín áo bông trên người, núp ở cửa Đại học Yến Kinh tránh gió. Khói thở ra trắng một mảnh, lập tức bị thổi bay trong gió.
Đợi một lúc, một người chạy đến cửa. Người đến có lẽ là một sinh viên, thân hình gầy yếu, mặc áo dài gấm bông xanh xám, quàng một chiếc khăn xám nhạt quanh cổ, cơ hồ che mất nửa khuôn mặt của cậu.
Viên Tử vẫy tay với cậu: “Lâm Nguyễn, bên này!”
Lâm Nguyễn chạy tới, đẩy hai đầu khăn, hỏi: “Viên Tử ca, tìm em có chuyện gì không?”
Viên Tử cuộn tay nói: “Đông bá bảo tôi tới gọi cậu về, thiếu gia gửi điện báo nói tối nay có thể về.”
Lâm Nguyễn mắt tròn xoe kinh ngạc: “Không phải đã nói là sẽ về muộn sao?”
Viên Tử nói: “Chắc là về sớm hơn, tôi cũng không rõ, dù sao Đông bá rất sốt ruột, kêu cậu về ngay.”
Lâm Nguyên xoa xoa mặt nói: “Giờ phải về luôn sao?”
Viên Tử gật đầu.
Lâm Nguyễn do dự một lúc, nói: “Vậy em quay lại xin nghỉ.”
“Nhanh một chút.”
Lâm Nguyễn đáp một tiếng, quay người chạy về, trên đường gặp được bạn học Mạnh Chân.
Lâm Nguyễn thở hồng hộc: “Nhà tôi có việc, phải về trước, cậu giúp tôi xin phép nhé!”
Mạnh Chân kéo cậu: “Buổi chiều có cuộc thi diễn thuyết, cậu còn phải lên sân khấu nữa, hiện tại cậu không thi nữa sao?”
“Không thi nữa!” Lâm Nguyễn xua tay với Mạnh Chân, lại chạy đi: “Tôi thật sự phải về.”
Lâm Nguyễn theo Viên Tử về Lan Công quán.
Hai bên cổng xây hai bức tường trắng, bên đường trồng cây bạch quả cao lớn, trên cây trơ trụi không còn gì. Qua cổng chính là một hoa viên, lại nhìn thấy một căn nhà lớn. Đi dọc theo đường đá vòng qua hoa viên là đến cửa nhà.
Đông bá đang đứng trước cửa sai gia nô quét dọn.
Ông là một người rất nghiêm túc, mặc áo khoác lụa ngắn màu đen, trước ngực đeo sợi dây bạc có treo một cái đồng hồ bỏ túi.
Vừa nhìn thấy Lâm Nguyễn trở về, Đông bá nhíu mày: “Buổi tối thiếu gia trở về, cậu ấy muốn ăn thịt kho Đông Pha, cậu đến phòng bếp giúp mẹ Tào chuẩn bị đi.”
“Vâng.” Lâm Nguyễn cúi đầu đồng ý, vòng qua người Đông bá đi vào trong.
Đông bá thấy cậu chạy đi, lại trách mắng mấy câu, không biết chút quy củ nào.
Phòng của Lâm Nguyễn ở lầu một, phòng nhỏ nối liền với phòng rửa mặt, bày trí trong phòng cũng rất đơn giản, một chiếc giường, một tủ sách, một tủ gỗ đỏ, trong tủ có hai chiếc rương mạ vàng. Sách để lung tung trên mặt bàn, đó là tài liệu Lâm Nguyên tìm để chuẩn bị tham gia cuộc thi diễn thuyết.
Lâm Nguyễn mở cửa sổ, gió lạnh thổi vào mặt cậu, cậu vội vàng đóng cửa lại, thay một chiếc áo khoác ngắn xanh nhạt, đến phòng bếp giúp đỡ.
Thịt kho Đông Pha phải cắt thịt thành hạt lựu, thêm gia vị, nấu cùng với anh đào tươi trên bếp khoảng năm đến sáu giờ, vị anh đào hòa cùng thịt, giống như món ăn quý trên trời.
Mẹ Tào bảo Lâm Nguyễn chuẩn bị bếp, dặn cậu canh lửa thật cẩn thận.
Lâm Nguyễn dịch một băng ghế, dựa vào gần lò làm ấm người.
Đây là năm thứ mười Lâm Nguyễn ở Lan Công quán, trước đây, cậu ở Thuần Thân vương phủ hai năm. So sánh với đình viện thâm sâu ở phủ Thuần Thân Vương , Lâm Nguyễn vẫn thích Lan Công quán tinh xảo này hơn.
Chủ nhân của Lan Công quán là Trạm Hi, là hậu duệ Mãn Thanh, Trạm Hi là tên của anh, anh không thích nhắc đến họ của mình, lâu ngày cũng không còn ai nhắc nữa.
Lúc Trạm Hi 17 tuổi thì bắt đầu sang Đức du học, sau đó lại đi du lịch ở các nước phương Tây, một lần đi liền sáu năm.
Trời dần tối, Đông bá phân phó người đến trạm xe đón Trạm Hi, những người khác ở lại trông coi Lan Công quán.
Thịt kho Đông Pha cũng gần xong, Đông bá nhìn Lâm Nguyễn đi ra từ phòng bếp, gọi cậu đến.
Lâm Nguyễn đi đến trước mặt Đông bá, Đông bá nhìn cậu trong chốc lát, nói: “Về phòng sửa soạn lại bản thân, thay bộ xiêm y hôm qua ta đưa cho cậu.”
Lâm Nguyễn “vâng” một tiếng, được dạy bảo, đứng đối diện với Đông bá lùi hai bước mới chậm chậm quay người rời đi.
Lâm Nguyễn tắm nước nóng, tẩy rửa bản thân thật sạch sẽ, thay bộ xiêm y Đông bá đưa cho.
Trường sam màu xanh nhạt đối xứng, thêu hoa văn màu xanh biếc, bên ngoài phối gile màu xanh da trời, quanh cổ áo đính một dải lông, rất ấm áp. Đây là xiêm y được may từ lụa thượng hạng, mặc trên người Lâm Nguyễn, lộ ra dáng vẻ của người có xuất thân ưu tú.
Trời mờ tối, đèn bên ngoài sáng lên, phòng khách cũng sáng đèn. Đông bá dẫn theo một đám người đứng ở bậc thềm trước cửa, chờ Trạm Hi trở về.
Gió rét từng trận, nhưng dưới mắt Đông bá, không ai dám làm ra một động tác dư thừa. Đông bá là một người coi trọng quy củ, động tác rụt cổ giậm chân như vậy không thể để cho ông nhìn thấy.
Lâm Nguyễn ngẩn người nhìn ánh sáng màu vàng từ đèn đường chiếu xuống.
Cách đó không xa truyền tới tiếng xe, tinh thần của Đông bá trở nên phấn chấn. Không lâu sau, một chiếc xe hơi đi qua hoa viên dừng lại trước cửa.
Đông bá vội vàng tiến lên, mở cửa xe, một bóng người cao lớn bước ra.
Trạm Hi từ trên xe bước xuống, mặc âu phục được cắt may vừa người, khoác một chiếc áo choàng dài. So với sự thanh tú của Lâm Mộc, gương mặt của Trạm Hi có thể dùng tuấn tú để hình dung, đặc biệt là đôi mắt cực kỳ sâu sắc kia, giống như ẩn chứa rất nhiều thứ. Người đương thời luôn thích những người đàn ông ưu buồn nhã nhặn. Trạm Hi lại hoàn toàn khác với bọn họ, gương mặt anh sắc bén, không nói tới nhã nhặn, toàn thân luôn mang một loại khí chất cao quý, càng không liên quan đến ưu buồn.
Nhưng anh tuyệt đối là một người đàn ông có mị lực.
Lâm Nguyễn vốn định tiến đến, nhìn thấy ánh mắt của Trạm Hi, không biết sao lại dừng bước.
Bên kia xe lại có một người bước xuống, vòng qua sau xe lấy hành lý, anh ta là Thế Ninh con trai của Đông bá, là người theo Trạm Hi xuất ngoại.
Tất cả mọi người chờ ở cửa hành lễ thỉnh an Trạm Hi, Trạm Hi khoát tay, đi qua bên người Lâm Nguyễn vào trong nhà.
Đông bá theo Trạm Hi vào trong, lúc đi qua Lâm Nguyễn thì nhíu mày, rất không hài lòng