Chương 2
Giấc ngủ này của Lâm Nguyễn thực sự rất sâu. Vốn tưởng rằng sẽ thức trắng đêm không ngủ được, nhưng trên thực tế cậu chỉ miên man suy nghĩ một lát đã ngủ mất, ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Chắc là do giường của Trạm Hi thoải mái hơn của cậu. Lâm Nguyễn vùi mình trong chiếc chăn mềm, duỗi lưng một cái.
Trong phòng không có người, Trạm Hi cũng đã thức dậy. Trạm Hi rời giường không làm Lâm Nguyễn tỉnh giấc, anh cũng sẽ không tự mình gọi Lâm Nguyễn dậy.
Đồng hồ trong phòng khách điểm một tiếng, đã là 7 giờ rưỡi. Lúc này, sợ sẽ đi học muộn. Lâm Nguyễn lẩm bẩm từ trên giường đứng dậy, xếp lại chăn đệm, đi xuống lầu trở về phòng mình.
Cậu thay quần áo, cầm cặp sách đi ra, Trạm Hi đang ăn cơm ở phòng ăn. Đông bá đứng bên cạnh. Phòng ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh chén đũa va chạm với nhau.
Lâm Nguyễn do dự trong chốc lát, đi lên phía trước gọi một tiếng: “Thiếu gia.”
Trạm Hi nhàn nhạt nhìn cậu một cái: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lâm Nguyễn nhỏ giọng nói: “Tôi không ăn đâu, tôi phải đi học.”
Nghe vậy, lông mày của Đông bá nhăn lại: “Thiếu gia cũng đã trở về rồi, cậu còn đi học cái gì?”
Lâm Nguyễn không hé răng, cúi đầu im lặng phản bác.
Trạm Hi uống xong ngụm cháo cuối cùng, động tác ưu nhã dùng khăn lau miệng, nói: “Việc học vẫn là trên hết.” Trạm Hi liếc mắt nhìn Lâm Nguyễn một cái: "Đi đi, sắp trễ rồi.”
Trong lòng Lâm Nguyễn nhẹ thở ra một hơi, vội nói: “Cảm ơn thiếu gia.”
Dứt lời, cậu vội vàng chạy đi, Đông bá thấy vậy không khỏi lại thầm nói hai câu không hiểu quy củ.
“Lúc trước kêu cậu ấy đi học là bởi vì muốn tìm một chút chuyện cho cậu ấy làm, tốt xấu gì cậu ấy cũng là người hiểu chuyện, có thể gặp gỡ người khác.” Đông bá nói: “Hiện giờ thiếu gia đã trở lại, cũng không nên để cho cậu ấy tiếp tục chạy loạn ở bên ngoài, ở nhà hầu hạ thiếu gia mới phải.”
Trạm Hi nhìn thoáng qua thân ảnh chạy đi của Lâm Nguyễn, nói: “Đông bá, thời đại hiện giờ không giống như ngày xưa, những quy củ đó đều đã cũ rồi, không nhắc đến cũng được.”
Đông bá rõ ràng không đồng ý với cách nói này, nhưng ông ấy tuyệt không làm trái lời Trạm Hi, đành phải đồng ý.
Trạm Hi đứng dậy rời bàn ăn, anh mặc một bộ tây trang ba món, phác họa một đôi chân thon dài.
Đông bá đưa cho Trạm Hi tờ báo đã được là sẵn(1), Trạm Hi ngồi xuống sô pha, âm thanh lật báo vang lên sột soạt.
Đông bá do dự trong chốc lát, hỏi: “Thiếu gia mới trở về, có cần về vương phủ nhìn một chút không?”
Ánh mắt Trạm Hi vẫn đặt vào tờ báo như cũ: "Vương phủ có việc gì sao?”
“Có một số việc." Đông bá nói: “Trung thu trước đó không lâu, Phú Sát trắc phúc tấn muốn chọn một hài tử đưa về dưới gối mình, Lý trắc phúc tấn không để ý tới việc này, cho người tới mời thiếu gia trở về định đoạt.”
Trạm Hi nhấp một ngụm cà phê: "Không phải nàng ta đã sinh được một cách cách sao?”
“Gia không biết đấy thôi, năm trước Ngũ cách cách đã cùng với nàng ta ầm ĩ một trận, nói phải làm nữ nhi của Lý trắc phúc tấn, không muốn nhận nàng ta làm ngạch nương.”
Trạm Hi biểu tình nhàn nhạt, rõ ràng không muốn quản những việc này: "Tùy nàng ta đi.”
Đông bá có chút khó khăn mở miệng: "Người mà nàng ta muốn thu nhận làm nhi tử, hiện tại đã 22 tuổi, không được coi là hài tử nữa rồi.”
Trạm Hi cười nhạo một tiếng: "Năm đó, người gào khóc muốn thủ tiết chính là nàng ta, hiện giờ người ầm ĩ gây sự cũng là nàng ta, thật là ······ kêu người nhà đến đón nàng ta về đi.”
“Sợ là nàng ta không muốn trở về. " Đông bá nói: “Huống hồ chuyện này mà ầm ĩ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của lão vương gia.”
“Người cũng đã chết rồi, còn quản thanh danh cái gì.”
Nghe Trạm Hi nói như vậy, Đông bá cũng không nói thêm gì nữa: "Lại nói, Ngũ cách cách cùng Thất cách cách cũng đã đến tuổi xuất giá rồi.”
“Ngũ cách cách mười tám, Thất cách cách mới mười bảy, cũng không cần gấp gáp như vậy.” Trạm Hi nghĩ nghĩ, nói: “Có thời gian thì trở về vương phủ một chuyến, cùng Lý trắc phúc tấn thương lượng lại chuyện này đi.”
Năm đó hoàng đế không còn, Trạm Hi dọn ra khỏi phủ Thuần thân vương, những việc trong phủ phần lớn đều do Lý trắc phúc tấn quản lý. Lý trắc phúc tấn xuất thân thế gia, trong một gia tộc người Hán, phụ thân là Điện Các đại học sĩ, bản thân nàng là một người phụ nữ tiêu chuẩn của thế hệ trước, học “ Nữ Tắc” “Nữ Giới” mà trưởng thành, không có xích mích lợi ích với Trạm Hi, nàng lại cho rằng Trạm Hi là người hương khói duy nhất trong vương phủ, đối xử với anh rất khách khí.
Đang trò chuyện thì Thế Ninh đi đến, anh ta cũng mặc tây trang màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, tóc được chải ngay ngắn lộ ra khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng.
“Đã chuẩn bị xong.” Thế Ninh đi đến bên cạnh Trạm Hi, hơi hơi cúi đầu.
Trạm Hi gật đầu, buông ly cà phê cùng tờ báo đang đọc xuống, mặc áo khoác vào, đứng dậy đi ra cửa.
Trạm Hi và phủ Thuần Thân vương, vốn dĩ là hai cá thể tách biệt. Thời điểm Trạm Hi mang hồi môn của ngạch nương rời khỏi phủ, những đồ vật còn lại đều tùy theo sự xử trí của người trong vương phủ. Trạm Hi cũng có sản nghiệp riêng, anh là một thương nhân nổi danh quốc tế, mười mấy tuổi đi theo người ta vận chuyển hoàng kim, sau đó quy mô buôn bán càng ngày càng lớn. Hiện tại, tài sản của Trạm Hi cũng xem như đứng đầu Tứ Cửu thành.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, lúc Lâm Nguyễn tan học ánh nắng còn đang ở chân trời, một nửa bầu trời đều là màu hồng, mặt trời ẩn trong ánh nắng chiều mỹ lệ, rực rỡ không thôi.
Lâm Nguyễn cuộn tay, nửa khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, bị gió thổi đến không thể mở mắt. Góc đường có bán khoai lang nướng, ngày đông tiếng hét truyền đi rất xa. Lâm Nguyễn Lấy từ trong túi ra hai đồng bạc, người bán rong đưa cho cậu một phần khoai lang nướng nóng hầm hập được bao bằng giấy.
Lâm Nguyễn đứng sang một bên, vừa thổi vừa lột vỏ khoai lang. Thứ này ăn xong sẽ bẩn tay cho nên ở nhà Đông bá không cho cậu ăn cái này.
Lâm Nguyễn bị nóng đến hít hà nhưng vẫn không quên cắn một miếng, thịt khoai lang rất dày và chắc, cắn một miếng, vị thơm ngọt lấp đầy khoang miệng. Hương thơm cùng hơi nóng của khoai lang tản ra trong gió lạnh, mùi hương mê người bay đi rất xa.
Sau khi Lâm Nguyễn ăn khoai lang xong, dùng nước bên quán trà rửa sạch tay, cảm thấy mỹ mãn trở về nhà.
Rẽ vào một con phố khác, nơi này phồn hoa hơn rất nhiều,