Chương 7
Gần cuối kỳ, không ít môn học tự chọn cũng sắp kết thúc, các loại đề tài luận văn cuối kỳ được công bố, khiến đám sinh viên kêu rên không ngừng.
Lâm Nguyễn chọn môn kinh tế học, lúc đó Mạnh Chân nói với cậu rằng nhà cậu ta làm ăn buôn bán, chọn kinh tế học sẽ có ích cho sau này, cho nên kéo Lâm Nguyễn chọn kinh tế học. Kết quả đến gần cuối Mạnh Chân lại nhìn trúng tâm lý học, bỏ lại Lâm Nguyễn, chọn tâm lý học.
Giáo sư tâm lý học là một người da trắng cực kỳ thú vị, rất dễ nói chuyện, Mạnh Chân không hề lo lắng bản thân sẽ không qua môn.
Lâm Nguyễn thì lại sắp không ổn, giáo sư kinh tế học của cậu là một thân sĩ Anh quốc, hình như đang làm việc cho chính phủ. Mỗi tuần nhún nhường hạ mình tới giảng hai tiết học, mang theo vẻ kiêu ngạo còn hơn cả quý tộc.
Luận văn kết thúc môn học của ông ta là một đề tài rất sâu xa, hai mắt Lâm Nguyễn dường như bị bôi đen rồi.
Lại đến cuối tuần, trời trong xanh, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi trên bàn sách. Lâm Nguyễn ngồi trên băng ghế, loay hoay suy nghĩ nhìn tờ giấy trống không.
Hành lang có âm thanh truyền tới, Lâm Nguyễn thò đầu ra nhìn thử, đúng lúc nhìn thấy Thế Ninh từ phòng của Trạm Hi đi ra. Thế Ninh nhìn thấy Lâm Nguyễn, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì sao?”
Lâm Nguyễn đi ra, đưa đề tài luận văn cho anh ta xem.
Thế Ninh xem xong, cười nói: “Cũng có chút thú vị.”
Lâm Nguyễn ngại ngùng cười: “Tôi không hiểu lắm.”
“Bình thường, đây là một loại lý luận hết sức học thuật, khoảng hai ba chục năm trước từng oanh liệt một thời, sau đó thì không được người khác nhắc đến nữa, lý luận về kinh tế hiện giờ căn bản không có quan hệ gì với cái này nữa.”
“Vậy tôi nên viết thế nào? Hoặc là có sách tham khảo gì không?”
Thế Ninh đang định nói, cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Trạm Hi mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, tựa vào cửa nhìn hai người.
Lâm Nguyễn quy quy củ củ đứng thẳng lưng: “Tiên sinh.”
Thế Ninh nhìn Trạm Hi, lại nhìn Lâm Nguyễn, cười nói: “Tôi cũng không hiểu biết những thứ này lắm, cậu có thể hỏi tiên sinh, tiên sinh nhất định biết.”
Nói xong, Thế Ninh bèn đi xuống lầu. Một mình Lâm Nguyễn đứng trước cửa, chỉ đành đưa mắt nhìn Trạm Hi.
Trạm Hi nhìn qua đề tài luận văn trong tay Lâm Nguyễn, âm thanh nhàn nhạt như cũ: “Vào đi.”
Lâm Nguyễn vào phòng Trạm Hi, cậu cực kỳ quen thuộc căn phòng này, thậm chí so với căn phòng mới cách vách của mình còn quen thuộc hơn.
Trạm Hi có suy nghĩ giảng giải cẩn thận cho Lâm Nguyễn, đáng tiếc Lâm Nguyễn lại không có suy nghĩ này, cậu ngồi xếp bằng trên thảm, dựa vào bàn trà đau khổ ghi nhớ, rất sợ sẽ bỏ lỡ mỗi một chữ Trạm Hi nói.
Nói một hồi, Trạm Hi dừng lại, Lâm Nguyễn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc đối diện với ánh mắt đang nhìn cậu của Trạm Hi.
“Nghe không hiểu sao?” Trạm Hi hỏi.
“Nghe không hiểu thì tại sao lại chọn?”
“Mạnh Chân chọn cho tôi.” Bản thân Lâm Nguyễn không lựa chọn được.
Trạm Hi sáng tỏ, anh đứng dậy rút ra một quyển tài liệu có bìa in chữ vàng trên giá sách, đưa cho Lâm Nguyễn: “Đây là tự thuật hoàn chỉnh của lý luận này.”
Lâm Nguyễn nhận lấy sách, lật hai trang, nghĩ thầm quay về phải xem thật kỹ.
Cửa phòng Trạm Hi đột nhiên bị gõ hai tiếng, là Đông bá, ông tới đưa cho Trạm Hi những thiếp mời từ bên ngoài gửi đến mấy ngày nay.
Một chồng thiếp mời thật dày đặt ở góc bàn, Lâm Nguyễn nhìn hai lần, lại cúi đầu lật sách của mình.
Trạm Hi và Đông bá nói chuyện xong, Đông bá đi xuống. Trạm Hi lại về ngồi trên sô pha, không hề nhìn chồng thiếp kia.
Lâm Nguyễn có chút hiếu kỳ, hỏi: “Những người này đều làm ăn với tiên sinh sao?”
Trạm Hi gật đầu.
Lâm Nguyễn lại hỏi: “Tiên sinh không gặp bọn họ?”
“Không cần thiết.”
“Vậy hàng hóa của tiên sinh thì sao? Đều để ở tiệm nhà mình bán sao?”
Trong tay Trạm Hi cũng có vài cửa tiệm, tửu lầu, quán trà, tiệm gạo, hiệu thuốc, thuê xe, chế tạo ngọc, đa số đều là của Trạm Hi.
Trạm Hi cười cười, đưa tay xoa đầu Lâm Nguyễn, vuốt dọc xuống cổ: “Việc làm ăn của tôi và bọn họ cũng không phải hàng ngoại bình thường.”
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, hiểu ra: “Là súng ống đạn dược?”
Trạm Hi không trả lời phải hay không, chỉ nhéo nhéo gáy Lâm Nguyễn, kêu cậu đọc sách.
Qua giờ Ngọ Lâm Nguyễn làm xong luận văn, xuống lầu giúp A Nguyệt dọn dẹp nhà. Thế Ninh chuyển về một chiếc máy hát, nghe nói là loại mới nhất của Đức, cả Tứ Cửu thành cũng không tìm được cái thứ hai. A Nguyệt dùng nó để phát một bản vĩ cầm, cô nói sau giờ Ngọ trong một mùa đông ấm áp mà nghe được một bản vĩ cầm, sẽ có cảm giác lười biếng chán chường.
Bản vĩ cầm còn chưa mở hết, cảm giác lười biếng chán chường đã bị đập tan. Bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh huyên náo, Lâm Nguyễn nhìn xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy ba bốn hộ viện đang chặn vài người mặc tây trang đen đang xung đột ngoài cổng.
Vài người mặc tây trang đen kia trông có vẻ hung dữ, sau lưng bọn họ là một người đàn ông trung niên, áo khoác lớn, đội mũ, tay cầm ba-toong, đang nhìn về bên này.
Đông bá nghe thấy âm thanh đi ra, ông vừa xuất hiện, mấy người kia liền dừng lại. Không biết Đông bá nói gì với bọn họ, không lâu sau, Đông bá dẫn bọn họ vào.
Vừa vào phòng, Đông bá vẫy tay gọi Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn đi tới, Đông bá nói: “Có Ngô tiên sinh muốn bàn chuyện làm ăn với thiếu gia, cậu đi báo với thiếu gia một tiếng.”
“Vâng.” Lâm Nguyễn lên lầu. Đông bá mời vị kia ngồi xuống, lại sai người dâng trà, quy củ không hề tệ, dù là Đông bá hay người làm đều không vì mâu thuẫn xung đột trước đó mà gây ra sóng lớn, cực kỳ ung dung.
Lâm Nguyễn mở cửa phòng Trạm Hi, Trạm Hi đang đứng bên cửa sổ, dường như cũng nhìn thấy chuyện vừa xảy ra trong vườn hoa.
“Tiên sinh, ngài muốn xuống dưới không?”
Trạm Hi đặt ly cà phê chưa uống hết xuống, cũng không thay quần áo, một thân quần áo ở nhà như cũ, nói: “Đi thôi.”
Trong lòng Lâm Nguyễn đột nhiên bình tĩnh lại.
Trạm Hi không nhanh không chậm bước xuống cầu thang, Ngô tiên sinh kia vừa nhìn thấy liền cởi mở cười: “Trạm lão đệ, lâu rồi không gặp!”
Trạm