Chương 8
Cố thiếu soái đánh thắng trận, tin tức này làm cho không khí của toàn bộ Tứ Cửu thành dâng cao. Trong sân trường lúc này, hầu hết tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện này, Cố Kỵ cũng bởi vì vậy mà trở thành một tấm gương sáng trong lòng đám sinh viên trẻ tuổi.
Đặc biệt là, Cố Kỵ soái khí tuấn lãng, đến nay vẫn còn độc thân.
Trong bầu không khí sôi nổi này, Lâm nguyễn cũng đã thi xong kì thi cuối, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị bước vào kì nghỉ đông. Mạnh Chân lưu luyến không rời lôi kéo Lâm Nguyễn khiến cậu phải nhiều lần bảo đảm, nghỉ đông cũng sẽ giữ liên lạc với Mạnh Chân, hẹn cậu ta ra ngoài chơi..
So với các sinh viên khác đang thảo luận về kỳ nghỉ đông, Lý Minh Văn lại có vẻ không hứng thú, chỉ trầm mặc thu dọn sách vở.
Xe của Thế Ninh dừng lại trước cổng trường, anh ta không chớp mắt nhìn chằm chằm đám sinh viên đang ra vào. Sinh viên đến tuổi này đa phần đều mặc đồng phục, bộ đồng phục màu đen đeo thêm một chiếc cặp trên lưng. Lâm Nguyễn cũng nằm trong số đó, cậu khoác thêm một chiếc áo nỉ dày ngoài lớp đồng phục. Đây là chiếc áo mới mà Trạm Hi tặng cho cậu, khi mặc vào lộ rõ ngoại hình mảnh khảnh của cậu.
Lâm Nguyễn lên xe, xe bắt đầu khởi động, chậm rãi xuyên qua đám người.
Cách cổng trường không xa, có một chiếc xe bò đang đậu ven đường, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi bên cạnh. Lý Minh Văn xách một bao đồ đi tới, người đàn ông nhanh chóng tiến lên đón lấy. Lý Minh Văn không cho ông ta đụng vào, cậu ta sợ ông ta làm bẩn.
Người đàn ông ngượng ngùng rút tay về, vừa nhìn Lý Minh Văn thu nhập đồ đạc, vừa nói: “Chỉ có một chút đồ thì một mình ta xách là được rồi, sao lại thuê thêm một chiếc xe, tốn nhiều tiền ····”
Lý Minh Văn không muốn nhiều lời, cậu ta cảm thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, cậu ta thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn lại bọn họ, khinh thường hay là chán ghét? Lý Minh Văn cảm thấy như có gai trên lưng, cậu ta đánh gãy lời người đàn ông:“Được rồi cha, đi nhanh đi!”
Lúc Lâm Nguyễn về đến nhà, Trạm Hi cũng đang từ trên lầu đi xuống. Anh ăn mặc chỉnh tề, có vẻ sắp phải ra ngoài, bộ tây trang cắt may tinh xảo tôn lên thân hình ưu việt, khiến anh vô cùng nổi bật.
Anh nhìn Lâm Nguyễn, đôi mắt vẫn như ẩn chứa vạn thủy thiên sơn. Mỗi lần nhìn vào, Lâm Nguyễn đều bị cặp mắt kia làm cho thất thần.
“Vào kì nghỉ rồi à?” Trạm Hi đi tới.
Lâm Nguyễn gật đầu, Trạm Hi lấy một hộp nhung từ túi áo ra: “Quà của cậu.”
Lâm Nguyễn nhận lấy, còn chưa kịp mở ra xem thì Trạm Hi đã lướt qua cậu đi ra ngoài. Lâm Nguyễn quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt Trạm Hi ngồi vào xe.
Trở về phòng, Lâm Nguyễn mở hộp nhung ra, trong đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi(1). Đồng hồ có màu bạc, khi cầm lên có chút nặng tay, dây cầm cũng là một sợi dây chuyền bạc mảnh sáng bóng. Lâm Nguyễn ấn nhẹ một cái, nắp đồng hồ bật ra, bề mặt đồng hồ được khảm mấy viên kim cương nhỏ, kim đồng hồ thon dài đen nhánh chạm vào nhau toát ra vẻ sang trọng. Sau lưng có khắc một hàng hàng chữ bằng tiếng Latin.
“Thiếu niên ngồi bên dòng suối”
Đây là câu đầu tiên trong bài thơ 《 Thiếu niên bên dòng suối》của Schiller, Lâm Nguyễn đọc câu thơ này vài lần, vẫn không hiểu ý nghĩa của nó.
Cậu vuốt ve chiếc đồng hồ, cúi người xuống đặt đồng hồ sát vào tai, kim đồng hồ chuyển động chậm rãi phát ra âm thanh “Cách cách”.
Lâm Nguyễn lắng nghe, cảm nhận rõ ràng từng giây đều như xẹt qua bên tai cậu, thời gian giống như vì thế mà chậm lại.
Bước vào tháng chạp, đủ thứ việc nối đuôi lũ lượt kéo tới. Vào mùng một, vương phủ phái người tới mời hồi phủ, mùng tám lại cho người đưa cháo đến mời lần nữa, cả hai lần Trạm Hi đều không đáp ứng. Anh còn bận tính toán sổ sách sản nghiệp cuối năm, còn muốn sớm lên kế hoạch kinh doanh cho mùa xuân sắp tới.
Ngược lại, Lâm Nguyễn trông có vẻ thoải mái hơn nhiều, mỗi ngày cậu chỉ cần quét dọn phòng cho Trạm Hi. Lúc Trạm Hi ở nhà, cậu sẽ theo sát bên cạnh anh. Còn khi Trạm Hi không ở nhà thì cậu sẽ thoải mái làm những việc mình muốn. Chỉ cần không lắc lư trước mặt Đông bá, Đông bá cũng không rảnh rỗi khiển trách cậu.
Nháy mắt đã tới tết ông Táo, những ngày đầu năm mới Trạm Hi sẽ không ra ngoài. Bởi vì qua hôm nay, sẽ có rất nhiều người tới thăm hỏi anh, đa phần là người kinh doanh, còn lại đều là thuộc hạ cũ hoặc người quen của lão Vương gia, tất cả đều cần Trạm Hi ở nhà tiếp đón.
Mẹ Tào sớm đã làm xong kẹo Táo Quân(2), hương thơm của hạt mè và kẹo mạch nha hòa quyện vào nhau. Mẹ Tào đem mấy thứ này đông lạnh ở bên ngoài một đêm, buổi sáng lấy vào đã thành hình. Một đĩa đựng những thanh kẹo dài, mỗi thanh hai lạng, xếp chồng lên nhau gọn gàng, còn có một đĩa dưa tròn, đều dùng đĩa lớn đựng. Mẹ Tào xếp chúng lên xong, để giấy đỏ lên trên, trông cực kỳ vui mừng.
A Nguyệt ngày hôm qua cũng đông lạnh một ít, không có gì đặc biệt, thỏ con và hồ ly nhỏ, hình dạng nào cũng có, cắn một miếng giòn giòn thơm ngọt.
A Nguyệt đưa cho Lâm Nguyễn một ít, hai người đứng cùng một chỗ, răng rắc cắn từng miếng.
Cơm tối cũng vô cùng phong phú, mẹ Tào làm một bàn đồ ăn, Lâm Nguyễn giúp đỡ dọn chén đũa lên. Thế Ninh cũng mang về hai bình rượu ngon, còn có mấy bình rượu trái cây nồng độ thấp.
Nam không cúng rằm nữ không cúng Táo, cho nên buổi tối lúc cúng ông Táo, A Nguyệt và Mẹ Tào tránh đi. Trạm Hi cùng với Đông bá, Lâm Nguyễn và Thế Ninh bốn người dâng hương tế bái.
Mà bốn người này, ba người trẻ tuổi đều không quá coi trọng việc tế bái, chỉ có Đông bá, mỗi năm vào ngày này đều phải tỉ mỉ chuẩn bị. Đối với Đông bá, trong một năm có rất nhiều ngày quan trọng. Không nói đến những quy củ ngày thường, Lâm Nguyễn cảm thấy Đông bá thật sự là một người rất có lễ nghi, rất tôn trọng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày.
Vào ngày thứ hai của tết ông Táo, Lan Công quán tiếp đón một vị khách.
Đông bá dẫn người này vào, Lâm Nguyễn nhìn theo, là một vị công tử trẻ tuổi dáng người hơi gầy yếu, vẻ mặt xanh xao, cười vô cùng ôn hòa. Anh ta mặc trường sam (3), người mặc trường sam rất nhiều, nhưng trên người anh ta có một loại khí chất đặc biệt. Loại khí chất này lập tức khiến cho Lâm Nguyễn cảm thấy như đang xuyên về thời cổ đại. Người này quả thực giống với công tử thế gia của thời đại trước, rất nho nhã, điềm tĩnh và cổ xưa.
“Lâm Nguyễn.” Đông bá phân phó cho cậu: “Tạ Thanh Minh, Tạ công tử đến rồi, mau đi mời thiếu gia.”
“Vâng.” Lâm Nguyễn lại nhìn thoáng qua vị Tạ công tử kia, anh ta hơi gật