Chương 9
Lâm Nguyễn từ trên lầu đi xuống, đưa túi văn kiện cho Trạm Hi, anh nhận lấy cầm trong tay, chưa mở ra nhìn.
Lâm Nguyễn phát hiện Tạ Thanh Minh đang dùng loại ánh mắt rất quái dị nhìn mình, cậu cau mày, có chút mờ mịt.
Trạm Hi nâng chung trà lên nhấp một ngụm, hỏi: “Anh còn chuyện gì khác sao?”
Tạ Thanh Minh thu lại ánh mắt: “Còn một việc, nghe nói anh mang một đội tàu chở hàng hóa từ nước ngoài về?”
Lâm Nguyễn nhìn Tạ Thanh Minh, có chút kinh ngạc, vị Tạ công tử này chắc không phải tới vì súng ống đạn dược chứ.
Lời này Trạm Hi phỏng đoán cũng nghe ra được ẩn ý, anh tựa tiếu phi tiếu nhìn Tạ Thanh Minh: “Anh muốn gì?”
“Đừng hiểu lầm, tôi không cần đồ của anh.” Tạ Thanh Minh nói: “Tôi chỉ muốn hỏi xem, lần này anh trở về, có mang theo thứ gì khiến tôi thấy hứng thú hay không.”
Cha con Tạ Thanh Minh coi đồ cổ như sinh mệnh, đối với những món đồ cổ lưu lạc ở nước ngoài luôn đau lòng không thôi. Mà Trạm Hi có tiền, thân phận cũng đặc biệt, anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy, không thể nào không thu thập những thứ này.
Trạm Hi nhìn Tạ Thanh Minh, chậm rãi gật đầu.
Tạ Thanh Minh lập tức kích động: “Thật sự có sao? Có bao nhiêu?”
“Hơn một tàu.” Trạm Hi nói: “Đa số là đồ trong cung và trong viên tử truyền ra ngoài, còn có một phần bị hư hại, tôi cũng mang về.”
“Tôi có thể giúp anh tu bổ, cũng có thể giúp anh giám định!” Tạ Thanh Minh kích động ho khan, gương mặt tái nhợt cũng có chút huyết sắc.
Người hầu bên cạnh anh ta vội vã tìm thuốc đưa cho Tạ Thanh Minh.
Trạm Hi nhìn Tạ Thanh Minh từ từ khôi phục lại: “Chính vì cơ thể của anh như vậy, tôi mới không nói cho anh biết. Tu bổ đồ cổ là một việc hao tổn tâm khí...”
“Tôi làm được!” Tạ Thanh Minh ngắt lời Trạm Hi: “Tứ Cửu thành trừ cha con tôi ra, không còn ai có tay nghề tốt hơn!”
Tạ Thanh Minh nhìn chằm chằm Trạm Hi, kiên trì trong mắt khiến Lâm Nguyễn xúc động.
Trạm Hi trầm mặc một lát, mở miệng đồng ý.
Tạ Thanh Minh liền tươi cười, giống như đóa hoa bỗng nhiên nở rộ giữa trời đông rét buốt, cả người mang một loại sức sống khó có thể hình dung.
Trạm Hi đưa văn kiện mà Lâm Nguyễn đã lấy xuống cho Tạ Thanh Minh: “Trong này là danh mục, đồ đã được đưa xuống tàu, chậm nhất là ngày kia có thể tới Tứ Cửu thành, đến lúc đó tôi đưa anh đi xem.”
Tạ Thanh Minh nhận lấy túi văn kiện, ánh mắt nhìn Trạm Hi có chút kinh ngạc, anh ta vốn cho rằng túi văn kiện này Trạm Hi dùng để thoái thác với Lâm Nguyễn, không ngờ...
“Anh vừa vào cửa thì tôi đã biết anh muốn làm gì.” Ánh mắt Trạm Hi trầm tĩnh: “Nhưng tôi vẫn phải nói với anh một câu, đồ là vật chết, không thể so được với sức khỏe của anh. Nếu anh có chuyện gì, tôi không cách nào giải thích với thầy.”
Tạ Thanh Minh nhìn túi văn kiện kia, trầm mặc một lúc, nói: “Đồ không quan trọng, nhưng ý nghĩa rất quan trọng. Nếu cha tôi biết, ông ấy cũng sẽ ủng hộ tôi.”
Tạ Thanh Minh nói lời tạm biệt, Lâm Nguyễn nhìn anh ta rời đi, trong mắt có chút nghi hoặc.
“Đang nghĩ gì?” Trạm Hi hỏi.
“Tôi đang nghĩ.” Lâm Nguyễn nói: “Thật sự có thứ quan trọng hơn sinh mạng sao?”
Trạm Hi nâng chung trà lên, nhìn hoa văn trên chén, nói: “Đây là lựa chọn của anh ta.”
Lâm Nguyễn cái hiểu cái không gật đầu, cậu vẫn không hiểu, chỉ là hâm mộ Tạ Thanh Minh có thể tự mình lựa chọn, cũng biết bản thân muốn làm gì.
“Nếu có một ngày, tôi cũng biết bản thân nên lựa chọn thế nào thì tốt rồi.”
Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn, ánh sáng sau giờ Ngọ xuyên qua cửa sổ rơi trên mặt Trạm Hi, ở góc độ nào đó trông anh lại có chút ôn nhu.
Lâm Nguyễn cho rằng Trạm Hi sẽ nói gì đó với mình, nhưng Trạm Hi lại không nói gì, anh chỉ đứng dậy, đưa cái hộp cho cậu.
Lâm Nguyễn mở hộp ra, trong hộp là chiếc bát lá sen men tím đinh hương, Lâm Nguyễn nhẹ nhàng sờ sờ, xúc cảm lạnh băng, có một loại cảm giác kỳ diệu.
“Tạ công tử không cần nữa sao?” Lâm Nguyễn hỏi.
“Đây là hàng giả.” Trạm Hi nói.
“Nhưng Tạ công tử nói, thứ này cũng là vật vô cùng tinh xảo.”
Trạm Hi nhìn cái bát hình lá sen: “Hàng thật sở dĩ có giá trị là bởi vì giá trị tinh thần và ý nghĩa người xưa phó thác cho chúng, trải qua sự mài giũa của lịch sử, chúng vẫn lưu giữ lại những giá trị tinh thần và ý nghĩa này, còn hàng giả, chỉ là một vật trống rỗng vô hồn mà thôi.”
Dứt lời, Trạm Hi đi lên lầu.
Lâm Nguyễn giơ tay vuốt lớp sứ bên ngoài, cảm giác rất kỳ diệu. Cậu nghĩ, món đồ này đương nhiên cũng có ý nghĩa.
Hai mươi tám tháng Chạp, Vương phủ lại phái người đến mời. Lần này Trạm Hi không thoái thác nữa, dẫn theo Đông bá, Thế Ninh và Lâm Nguyễn trở về Vương phủ.
Trước kia bọn họ sẽ ở Vương phủ vài ngày, sớm nhất là mười sáu tháng Giêng mới rời đi. Nhưng về sau số ngày ở lại ngày càng ngắn, có một năm vừa qua mùng một tháng Giêng Trạm Hi đã dẫn người rời đi.
Trạm Hi trở về Vương phủ, bình thường sẽ không mặc tây trang, lần này cũng vậy, anh mặc một bộ trường bào vạt chéo màu mực xanh dệt hoa vàng. Chất liệu nhẵn bóng thẳng thớm rơi xuống, làm nổi bật dáng vẻ thon dài của Trạm Hi.
Trạm Hi cúi đầu sửa lại ống tay áo, trên người mang một loại khí chất thờ ơ lại cao quý. Lúc anh mặc tây trang tỏ ra nội liễm rất nhiều, nhưng đổi sang trường bào, loại khí chất cao quý này lại càng lộ rõ, giống như trở lại Vương phủ, người người đều phải cúi đầu thỉnh an.
Lâm Nguyễn cũng mặc trường sam giống Trạm Hi, nhưng cậu không có khí thế giống Trạm Hi. Tuy đều là vải tốt, nhưng vẫn thể hiện rõ một người là chủ tử một người là tùy tùng.
Thế Ninh lái xe, Đông bá ngồi bên cạnh, Trạm Hi và Lâm Nguyễn ngồi ghế sau. Lâm Nguyễn không thích trở về Vương phủ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ luôn lơ đãng mang theo lo âu.
Xe dừng trước cửa Vương phủ, cánh cửa lớn sơn đỏ khiến mọi thứ xung quanh trở nên thật nhỏ bé, bậc thềm rất cao, bệ đá cũng rất lớn, hai con sư tử bằng đá mặt mũi dữ tợn ngồi trước cửa.
Người trong nhà vừa nhìn thấy