Edit: Na
Ngày hôm sau, chỉ mới giờ Dần mà Lâm Tiềm đã tỉnh dậy.
Lúc này toàn bộ Lý Gia Câu đều đang chìm trong im lặng, thậm chí chó con cũng còn đang ngủ ngon lành trong ổ.
Hắn không đánh thức ai cả, âm thầm mặc quần áo xong đứng bên mép giường nhìn hai mẹ con một lát mới đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Khi hắn đi bộ đến trong huyện vừa vặn đuổi kịp đám nhãi con đang chạy bộ buổi sáng.
Lúc Ngọc Tú tỉnh dậy giường đệm bên cạnh giường đã lạnh ngắt.
Nàng chuyển mắt nhìn vào trong giường thấy Thất Thất cũng đã tỉnh và đang mở to đôi mắt, hai tay hai chân loay hoay ở dưới lớp chăn mỏng.
Ngọc Tú tiến đến gần hôn một cái, "Cha con không biết tỉnh dậy đi khi nào nữa, nhưng mà không sao, qua mấy ngày nữa cha con sẽ về đón chúng ta thôi."
Dùng cơm sáng xong, Ngọc Tú ôm nhi tử về nhà mẹ đẻ nói chuyện muốn cùng Lâm Tiềm đến huyện ở cho Hạ Tri Hà nghe.
Hạ Tri Hà nghe xong gật đầu nói: "Đi theo cũng tốt, Thất Thất còn nhỏ nên đi theo bên người cha như vậy tình cảm cha con mới có thể tốt hơn."
Bà dừng một hồi, nhìn về phía Ngọc Tú, cuối cùng là không quá yên tâm mới thấp giọng nói: "Tú nhi, trong huyện không giống với Lý Gia Câu của chúng ta, con muốn ở lâu thì phải cẩn thận."
Ngọc Tú thắc mắc nói: "Nương, lời này của người là có ý gì?"
Hạ Tri Hà nói: "Hiện giờ A Tiềm có thể coi như là một người đã làm nên chuyện lớn, con nhìn xem hắn tuổi trẻ khoẻ mạnh có bản lĩnh, lớn lên cũng đoan chính, ở bên ngoài không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn hắn.
Nương đương nhiên yên tâm về nhân phẩm của hắn nhưng nương không thể không lo, có những người không đứng đắn và không biết xấu hổ họ sẽ không quan tâm chuyện hắn đã thành thân hay chưa mà họ chỉ muốn câu lấy con rùa vàng để sống một cuộc sống tốt đẹp thôi."
Ngọc Tú cả hãi nói: "Không đến mức đó chứ? Con với hắn đã có hài tử nếu ai đó đến tìm hắn thì họ cũng không thể gả cho hắn được, chẳng lẽ họ nguyện ý đắm chìm và vào làm thiếp sao?"
Hạ Tri Hà cười châm chọc, "Con đừng nghĩ ai cũng tốt, ở ngoài kia có một đống người nguyện ý chịu làm thiếp cho người ta kia kìa.
Tóm lại con nên để ý một chút, ngày thường đừng mãi lo chăm sóc Thất Thất mà quên đi A Tiềm, để cho những người không biết xấu hổ đó có cơ hội xen vào."
Ngọc Tú như suy tư gì đó, sắc mặt hơi ngưng lại.
Nói chuyện với nương xong nàng nghĩ nghĩ rồi đi tìm Tam Hảo.
Bụng Tam Hảo giờ đã gần năm tháng, giờ đang ở trong phòng làm quần áo cho hài tử, thấy Ngọc Tú đến vội đưa người vào ngồi, trêu đùa Thất Thất một lát mới nói: "Ngươi tới thật đúng lúc, hôm qua ta có làm một đôi giày đầu hổ nhưng thấy nó rất lạ không biết làm sai ở đâu, ngươi coi giúp ta đi."
Ngọc Tú giúp nàng xem lại và đem chuyện mình muốn vào huyện nói ra để cho nàng lần sau có gặp Lý Nguyệt Mai thì chuyển lời một tiếng.
Tam Hảo nghe xong trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
Gả tới Lý Gia Câu cũng gần một năm nàng chỉ có một người bạn là Ngọc Tú, giờ đây người phải đi vào huyện thì sau này sẽ không còn ai nói chuyện với mình nữa.
Tuy trong lòng hơi buồn nhưng trên gương mặt không biểu lộ gì, chỉ cười nói: "Vậy ngươi sẽ thành phu nhân trong huyện rồi, về sau có gặp lại người nhà quê chúng ta ngươi đừng giả bộ làm như không quen biết là được."
Ngọc Tú trừng mắt cười, "Chờ sau này tướng công ngươi thành quan lớn ta nhất định sẽ trả những lời này cho ngươi."
Tam Hảo cười tủm tỉm nói: "Ta rất mong chờ."
Hai người cười đùa một hồi, nỗi buồn chia tay cũng vơi đi đôi chút, Ngọc Tú đưa tay sờ lên bụng Tam Hảo, nói: "Ngươi nên đi ra ngoài đi bộ nhiều như vậy bảo bảo mới có thể khoẻ mạnh."
Tam Hảo gật đầu, nói: "Từ khi mang thai ngày nào ta cũng đi bộ trong sân nửa canh giờ, ta cảm thấy thân thể xác thật đã tốt hơn trước rồi."
Ngọc Tú nói: "Ngươi đừng chỉ biết ở trong sân, đi ra bên ngoài không phải tốt hơn sao? Nếu cảm thấy ở trong nhà nhàm chán ta sẽ nói với Thím để lần sau cho Lý Tịnh đưa ngươi vào huyện đến chỗ ta vài ngày."
Nàng nói và nhìn nhìn Tam Hảo, chần chờ nói: "Ngươi cùng hắn......!Hiện tại thế nào rồi?"
Tam Hảo cười nhẹ nói: "Tốt hơn trước rồi, ta mang thai nên hắn rất thường xuyên về nhà."
Ngọc Tú nhẹ giọng nói: "Ta thấy lòng của hắn chưa chắc là hoàn toàn hướng về cô nương kia, nếu hắn nguyện ý trở về thăm các ngươi, ngươi có muốn nghĩ cách để hắn thu tâm chuyển ý không?"
Tam Hảo có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Ngọc Tú tỷ, ngươi biết lòng của ta mà, nếu hắn vô tình ta sẽ hưu, còn kêu ta đi cầu xin hắn thì ta sẽ không đi.
Không sợ ngươi chê cười, ta đã tận mắt thấy nương ta cầu xin cha ta cả đời vậy mà cũng không thấy ông ấy hồi tâm chuyển ý.
Ta không muốn......!mình giống như nương mình."
Thấy trên mặt Tam Hảo chỉ toàn sự cô đơn Ngọc Tú thấy hơi đau lòng, đặt Thất Thất đang ngủ ở một bên sụp nhỏ cúi người nắm tay nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Cô nương ngốc, không ai kêu ngươi đi cầu xin hắn cả, ngươi tốt như vậy mắc mớ gì mà đi cầu xin hắn?"
Nàng nắm tay Tam Hảo tay ngồi xuống, thở dài nói: "Nếu là lúc trước thì ta sẽ không khuyên gì ngươi, có điều hiện tại có Thất Thất rồi ta mới phát hiện nếu hài tử không có sự yêu thương của cha, chỉ dựa vào chúng ta mà muốn nuôi nó thì rất khó.
Huống hồ về sau Lý Tịnh nhất định sẽ có tiền đồ, ngươi và hài tử ở gần hắn nhiều tương lai mới có thể tốt hơn.
Nếu hắn không gần gũi với mẫu tử các ngươi thì đương nhiên hắn sẽ có nữ nhân khác.
Tam Hảo, ngươi mới là thê tử chính thất của hắn, ngươi đi theo hắn từ khi hắn chưa có gì trong tay chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn phát đạt rồi cùng nữ nhân khác và hài tử của họ hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn ngươi với hài tử ngươi vẫn bần hàn nghèo khổ sao?"
Hôm nay Ngọc Tú nghe xong lời nhắc nhở của Hạ Tri Hà nàng mới có suy nghĩ này, vì thế nếu là trước kia nàng sẽ không khuyên Tam Hảo như vậy.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Tam Hảo hình như đã có cảm xúc, giờ muốn để Tam Hảo tiếp thu ngay thì có hơi khó: "Ngọc Tú tỷ, ta không thèm để ý......"
Ngọc Tú nhẹ nhàng vỗ tay nàng, nói: "Ta biết ngươi không thèm để ý, nếu ta là ngươi ta cũng chỉ muốn cùng hài tử mình sống một cuộc sống thật tốt, còn mấy chuyện