Edit: Na
Tuy Ngọc Tú nói từng đi theo Hạ Tri Hà học mấy chữ bất quá nàng cũng chỉ biết tên của mình, biết được trong những sổ sách có mấy văn mấy lượng tiền thôi chứ còn phức tạp hơn thì nàng không hiểu chứ đừng nói chi là viết.
Khi mới bắt đầu xem sổ sách nàng chỉ hiểu được một nửa, còn lại thì chờ Lâm Tiềm về đọc cho nàng nghe, sau nàng thấy vậy thật sự quá phiền phức, hơn nữa nàng nghĩ nếu về sau võ quán này càng lớn hơn mà nàng lại gà mờ thế này sẽ không giúp được gì, vì thế hạ quyết tâm muốn đọc sách và tập viết.
Cách võ quán không xa là thư viện Bình Sơn cho nên xung quanh có mấy thư cục, Ngọc Tú đi nhìn thử mà không biết nên mua cái gì, nàng lớn như vậy rồi mới bắt đầu tập viết thành ra có chút xấu hổ chỉ nói với ông chủ thư cục là mua cho hài tử trong nhà vỡ lòng, ông chủ kia liền đề cử 《 Tam Tự Kinh 》 và《 Thiên Tự Văn 》.
Nàng đem hai quyển sách này về nhà chờ đêm về Lâm Tiềm rảnh dạy cho nàng đọc, ban ngày nàng cũng không thêu thùa nữa chăm sóc Thất Thất xong liền trốn ở trong phòng đọc sách.
Đọc hai quyển sách xong, viết chữ theo trong sách, dùng ngón tay nhúng chút nước viết chữ lên trên bàn từng bước từng bước, cho đến khi cảm thấy mình đã viết ổn mới lấy bút giấy ra viết trên giấy.
Nàng nghiêm túc khổ cực như thế mấy thư sinh ở thư viện bên cạnh còn không so được với nàng, người ta không biết còn tưởng nàng muốn đi thi Trạng Nguyên.
Có điều làm như vậy đúng thật là có hiệu quả, hơn một tháng sau nàng đã có thể cầm bút ghi sổ sách, tuy nói chữ viết xấu và trong sổ sách tới tới lui lui cũng chỉ có ghi mấy thứ nhưng mấy chục chữ đó với nàng mà nói nó đã rất tiến bộ rồi.
Mấy ngày này do nàng muốn tập viết nên đã bỏ rơi hai cha con kia, ban đêm Lâm Tiềm trở về thì nương tử chỉ chăm chỉ ngồi ở bàn không có chú ý gì đến hắn, hắn đành phải ôm nhi tử chơi đùa, hai cha con nhờ thế mà đã thân thiết hơn không ít.
Ngày này là ngày đầu tiên Ngọc Tú ghi sổ sách, trong lòng không khỏi thấy vui sướng, quay đầu nhìn Lâm Tiềm đang ôm nhi tử ngồi ở mép giường rồi đi qua hôn lên mặt nhi tử vài cái.
Lâm Tiềm trông mong mà nhìn nàng, "Nương tử, còn ta nữa."
Ngọc Tú giận hờn liếc hắn một cái, cuối cùng là trong lòng cao hứng quá thế là đỏ mặt tiến lại gần hôn lướt qua
mặt hắn như chuồn chuồn nước.
Lâm Tiềm được một tấc lại muốn tiến một thước, đem gương mặt bên kia đưa qua, "Còn có bên này nữa."
Ngọc Tú không để ý tới hắn, ôm nhi tử vào trong ngực trêu đùa.
Lâm Tiềm cũng không nhụt chí, cánh tay vòng qua đem mẹ con nàng ôm vào trong lòng ngực, bản thân thì cúi đầu hôn lên môi Ngọc Tú một cái.
Thất Thất mở to mắt nhìn cha và nương.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Bị nhi tử nhìn như vậy, Lâm Tiềm lại hôn nàng thêm lần nữa, Ngọc Tú bị hôn liền đỏ mặt tránh né, "Bảo bảo còn đang nhìn kìa."
Lâm Tiềm nhìn nhi tử, búng trán con một cái, "Nhìn cái gì Tiểu Mập Mạp."
Thất Thất bẹp bẹp miệng.
"Ai da chàng nhẹ tay một chút." Ngọc Tú vội đem tay Lâm Tiềm đẩy ra tiến lại gần đầu Thất Thất thổi, da thịt non mịn lúc này đã bị đỏ một lên Ngọc Tú thấy đau lòng trừng mắt với Lâm Tiềm một cái, nói: "Làm cho con khóc chàng tự đi mà dỗ con."
Lâm Tiềm không dám xằng bậy nữa, cũng may Thất Thất không khóc.
Ban đêm sau khi nhi tử ngủ, Lâm Tiềm đương nhiên muốn quấn lấy nương tử hồ nháo một phen, hồi trước Ngọc Tú muốn dậy sớm học chữ nên không chịu, hôm nay tâm tình tói nên nàng để mặc cho hắn.
Sáng ngày hôm sau, nàng cho nhi tử uống sữa xong thì lôi kéo cơ thể bủn rủn lười nhác dựa vào bên cửa sổ chuẩn bị đem sổ sách kiểm tra lại từ đầu.
Hậu viện của võ quán không có nhiều người chỉ có ba người giúp việc.
Nữ đầu bếp phụ trách nấu cơm cho mọi người, ngoài ra còn dọn dẹp chén đũa linh tinh nữa.
Trương đại nương giặt đồ cho mấy học đồ, Lâm Tiềm Tiêu Lâu và quản sự, nếu quần áo có rách bà sẽ may lại, lúc trước bà ấy có từng tới hỏi Ngọc Tú có muốn bà ấy giặt quần áo giúp không nhưng Ngọc Tú từ chối, thứ nhất nàng không muốn làm phiền bà ấy, thứ hai nàng thấy tự mình giặt mới yên tâm.
Còn Lý thúc thì phụ trách quét tước sân, chăm sóc hoa lá, đồng thời cũng là người gác cổng ở hậu viện.
Tiền công hàng tháng của mấy người này đều là một lượng bạc, còn tiền công của quản sự thì được ghi ở tiền viện chứ không ghi trong sổ sách ở hậu viện.
Ngoài ra sổ sách có ghi lại số tiền mua đồ ăn mỗi ngày, tiền mua gạo, mì, dầu.
Mấy chi phí mỗi ngày đó không tính là nhiều nhưng cuối tháng tổng kết lại mới thấy nó là số tiền lớn.
Đây là điều bắt buộc của mỗi tháng, trừ bỏ mấy thứ đó thỉnh thoảng còn có tiền tu bổ phòng ốc, phòng bếp, chén đũa, bàn ghế và gia cụ, trong đại viện lúc nào cũng phải dùng tiền.
Ngọc Tú không biết Lâm Tiềm với Tiêu Lâu đã bỏ vài bao nhiêu tiền, hiện giờ nhìn sổ sách này nàng lo lắng không biết có thu vốn về được không.
Huống chi đây chỉ là sổ sách của hậu viện, tiền viện có nhiều học đồ như thế chắc chắn sẽ phải chi tiêu nhiều hơn ở đây.
Nàng nhìn nhi tử vẫn đang nghịch ngón tay ở bên giường, nhẹ nhàng chọc vào mũi con nói: "Cha con kiếm tiền vất vả như vậy, bảo bảo à, chúng ta phải tiết kiếm thôi."
Nàng suy nghĩ rồi đem sọt kim chỉ bị ném qua một bên hơn một tháng nay ra, tuy số kim chỉ này một tháng chỉ kiếm bán được năm sáu trăm văn nhưng có còn hơn không*, tốt xấu gì nàng cũng có thể kiếm tiền cho mình và nhi tử dùng.
*Nguyên văn: muỗi chân cũng là thịt.
Hôn sự của Tiêu Lâu định vào mùng hai tháng sáu, cuối tháng 5 y trở về
tỉnh thành để chuẩn bị.
Bởi vì võ quán thiếu người nên Lâm Tiềm không thể đến chúc mừng y.
Bước sang tháng sáu, thời tiết bắt đầu nóng hơn, Ngọc Tú lớn lên ở Lý Gia Câu mà Lý Gia Câu ở sau lưng núi nên thời tiết tương đối mát mẻ, hiện tại ở trong huyện nàng bị cái nóng làm cho không chịu nổi.
Ban ngày ở trong phòng phải mở hết cửa ra mới thấy mát hơn một chút.
Sau giờ ngọ, nàng dỗ cho Thất Thất ngủ rồi chuẩn bị đến phòng bếp làm chút nước ô mai uống, vừa ra cửa phòng đã bị một trận khí nóng ụp tới, nàng nhìn trời nắng chói chang mà mấy người ở tiền viện vẫn còn phơi nắng, trong lòng thấy không đành lòng nên làm nhiều hơn chút.
Nàng cũng không dám tự mình ra