Editor: Calcium
Từ Tư Lễ cuối cùng cũng biết Hoắc Kiệt đang hẹn hò với Diệp Hà Thanh. Sáng sớm hôm đó, đi thẳng tới phòng trưng bày tranh, điểm danh muốn tìm Diệp Hà Thanh.
"Em đang hẹn hò với anh trai tôi đúng không?" Từ Tư Lễ vào thẳng vấn đề, cảm xúc hồi hộp, gân xanh trên cổ nổi lên rõ ràng, đuổi theo Diệp Hà Thanh hỏi: "Tại sao em lại hẹn hò với anh trai của tôi chứ, em có thể cân nhắc đến tôi mà, anh tôi từ nhỏ đến lớn luôn vẫn ưu tú, mọi người trong nhà rất xem trọng anh ấy, sẽ không đồng ý cho anh ấy quen đồng tính đâu."
Nói được lời này, Từ Tư Lễ tự cảm thấy có thêm chút lòng tin nói: "Tiểu Diệp à, tôi sẽ đối xử thật tốt với em, đây không phải lời nói tùy tiện đâu."
Từ Tư Lễ liếm liếm khóe môi: "Nói ra có thể em sẽ không tin nhưng tôi quyết định sẽ nói cho em biết chân tướng một chuyện."
Diệp Hà Thanh không hiểu rốt cuộc Từ Tư Lễ đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì: "Chân tướng?"
Từ Tư Lễ gật đầu, nhìn xuống chân trái Diệp Hà Thanh, ánh mắt áy náy nói: "Chân trái của em bị như vậy là do hồi bé cứu người, thằng bé em cứu năm đó, chính là tôi."
Vẻ mặt Diệp Hà Thanh trở nên khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào liên hệ mọi chuyện trong quá khứ và Từ Tư Lễ trước mặt thành một.
Để đảm bảo tính chân thực của sự việc, Từ Tư Lễ kể lại mọi chuyện xảy ra lúc đó theo ký ức của mình cho cậu nghe. Lúc đó Hoắc gia vừa trải qua một cuộc cải tổ toàn gia, con cái loạn hết cả lên, Từ Tư Lễ vốn đã nổi loạn chống đối từ nhỏ, thậm chí còn trốn khỏi Hoắc gia.
Sau đó Hoắc gia mặc dù có bồi thường cho Diệp Hà Thanh nhưng sau đó không hề để ý xem đứa nhỏ vì cứu Từ Tư Lễ mà bị xe tông thế nào, Từ Tư Lễ nhìn rõ mọi chuyện Diệp Hà Thanh trải qua ngày hôm đó, nhưng hắn nghĩ tiền cũng đã bồi thường rồi thì sẽ không còn liên quan gì tới hắn nữa.
Nhưng mỗi khi hắn nhìn cậu nỗ lực trong công việc và cuộc sống thì tâm tình hắn không tránh khỏi bị xúc động, vốn dĩ hắn đã có hảo cảm đối với Diệp Hà Thanh rồi, lại thêm chuyện này nữa khiến hắn thấy thương tiếc và áy náy hơn nữa.
Từ Tư Lễ cười cười, khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng vô cùng chân thành tha thiết: "Tôi đối với em đúng là không phải ôm tâm tư thuần khiết, anh trai tôi cũng đã sớm biết nhưng anh ấy lại không hề nói cho em biết sao?"
Diệp Hà Thanh theo bản năng lắc đầu, tâm tư trở nên hỗn loạn.
Từ Tư Lễ nhìn cậu: "Tôi nói ra chuyện này cho em không phải vì muốn tranh thủ tâm ý của em mà chỉ đơn thuần muốn nói cho em biết mà thôi, tình cảm của tôi đối với em là thật, mặt khác hổ thẹn cũng là thật. Nhưng yêu thích và bồi thường, hai chuyện này không bị lẫn lộn với nhau, em hiểu chứ? Gia đình ít quản tôi nên áp lực sẽ không lớn như anh trai tôi. Anh ấy từ nhỏ đã rất ưu tú, cha mẹ vô cùng xem trọng anh ấy cho nên áp lực sẽ lớn lắm, bất kể là đối với anh ấy hay những gì mà em sẽ phải đối mặt trong tương lai."
Từ Tư Lễ từ nhỏ đã đứng phía sau Hoắc Kiệt, bị bao phủ bởi hào quang của anh trai mình nhưng Hoắc Kiệt xứng đáng với vầng hào quang này. Hơn ai hết hắn hiểu rõ sự kiên cường và nghị lực của Hoắc Kiệt, một khi đã quyết định điều gì đều sẽ khó từ bỏ, bình tĩnh suy xét lại thì hắn không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu khuyên nhủ từ chỗ Diệp Hà Thanh.
Đối với chuyện tình cảm không ai có thể tỏ ra vô tư không hề sợ hãi, Từ Tư Lễ thừa nhận bản thân mình ích kỷ, nói chung hắn cũng không hy vọng sau này Diệp Hà Thanh sẽ phải đối mặt với sức ép đến từ Hoắc gia.
"Tiểu Diệp, tôi không có ác ý, em cứ nghĩ kỹ đi, coi như không phải là tôi cũng được, Hoắc gia thật sự..."
Diệp Hà Thanh ngắt lời hắn: "Cảm ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ kỹ." . ngôn tình hài
Trên người cậu đeo một chiếc tạp dề màu xanh nhạt, vạt dưới còn nhuộm mấy màu sắc do thuốc màu, đường nét phác họa ra chiếc eo nhỏ nhắn, nhìn như một ngọn trúc thon dài thẳng tắp.
Hoàn cảnh ảnh hưởng rất nhiều tới sự trưởng thành của một con người, khoảng thời gian sau khi không còn ra ngoài giao đồ ăn mà chỉ làm việc trong phòng tranh đã khiến khí chất của cậu tăng thêm một tầng. Trước đây lúc nào trên trán cũng thấm đẫm mồ hôi đứng dưới ánh nắng chói chang gấp gáp giao đồ ăn thì hiện tại cậu đã phần nào khôi phục lại sức sống của tuổi trẻ, lại thêm sự nuôi dưỡng của tình yêu mà sắc mặt càng tốt hơn.
Từ Tư Lễ vừa cảm thấy Diệp Hà Thanh trước mặt mình lúc này có hơi xa lạ vừa cảm thấy có thể Hoắc Kiệt đã mang tới cho cậu sự thay đổi này. Có vài lời muốn nói nhưng lại không thốt ra thành tiếng, sau khi hắn rời đi, Diệp Hà Thanh vẫn như bình thường trở lại phòng tranh tiếp tục vẽ.