Editor: Calcium
Ánh trăng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng chiếu xuống hai người qua lớp cửa kính. Hoắc đại công tử nói chuyện ngày càng trở nên rối rắm, chỉ một câu đền đáp bằng thân thể đã khiến cho Diệp Hà Thanh im lặng, ngón tay đặt trên ghế xe lặng lẽ gãi gãi.
Hoắc Kiệt khiến cho Diệp Hà Thanh nằm nhoài úp sấp nhoài người vào lồng ngực hắn, hai cánh tay dễ dàng ôm trọn cậu, trên chóp mũi truyền tới một mùi thơm của dầu gội hương cam quýt nhẹ nhàng khoan khoái.
Diệp Hà Thanh mặc một chiếc áo ba lỗ đã được hai năm tuổi vì vậy chất lượng vải đã mỏng dần theo năm tháng, Hoắc Kiệt lại rất hưởng thụ cảm giác ôm ấp này. Cách lớp áo mỏng manh ấm áp ấy, có cảm giác Diệp Hà Thanh không giống như cậu thường xuyên vận động vậy, vốn đã gầy rồi, chạm vào còn cảm giác khá mềm mại, dk thích tới nỗi không muốn buông đôi tay mình.
Diệp Hà Thanh bị chạm tới mức ngứa ngáy, bật cười thành tiếng, đôi tay cậu đặt dưới ghế bắt đầu cào loạn chậm rãi đưa tay ôm lấy gáy Hoắc Kiệt, ôm lấy hắn rồi nhẹ giọng nói: "Hoắc ca, đừng làm thế nha."
Hoắc Kiệt nghiêng mặt, hơi thở lập tức phả vào tai Diệp Hà Thanh, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Anh vừa nói là sự thật, nợ phải để anh trả, cho dù là tiền hay là người, tiền của anh em lấy, người của anh em cũng phải lấy."
Diệp Hà Thanh lẩm bẩm: "Làm gì mà khoa trương vậy chứ."
Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, có đau đớn tới mức nào đi chăng nữa thì cậu đã dần buông rồi. Có một số chuyện tuy rằng không quên nhưng mỗi khi nhớ tới thì thực sự cũng không nghĩ nhiều như trước nữa.
Hoắc Kiệt trầm mặc, nắm chặt tay Diệp Hà Thanh.
Màu da cậu thực sự rất trắng, ngón tay vừa thẳng vừa dài, nhưng lại thô ráp không hề giống một đôi tay của thanh niên hai mươi tuổi nên có. Các ngón tay và khu vực xung quanh hổ khẩu đều có một lớp chai khá dày, thậm chí còn có vài vết sẹo nhàn nhạt, sờ qua có thể mơ hồ cảm nhận thấy.
Hoắc Kiệt siết chặt bàn tay cậu, Diệp Hà Thanh nhẹ nhàng giãy ra nói: "Hoắc ca, anh nhanh về nghỉ ngơi đi." Cậu ít nhất cũng đã ngủ được một giấc còn hắn thì hết bận công việc đã tới đây luôn rồi, tần suất nửa đêm hắn chạy tới đây ngày càng nhiều, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay.
"Đau lòng anh à?" Hoắc Kiệt hỏi.
Diệp Hà Thanh không hề e dè: "Ừm..."
"Hôn anh một chút đi." Hắn kề sát đến bên mặt cậu, đường nét thanh tú sạch sẽ, hắn vừa dứt lời thì cậu bất chợt trở nên căng thẳng.
Đôi môi Hoắc Kiệt như gần như xa đụng vào tai Diệp Hà Thanh, một lát sau người đang căng thẳng quay mặt về phía hắn, ánh sáng trong đôi mắt lóe lên, miệng từ từ chạm vào nhau, thân mật không hề một tiếng động trao đổi hơi thở lẫn nhau.
Gần tới bốn giờ sáng, Diệp Hà Thanh mới nhỏ giọng tiễn Hoắc Kiệt đi. Sau khi lên lầu và ngủ thêm hai tiếng nữa thì cậu bò dậy rửa mặt chuẩn bị bữa sáng, vốn muốn nhắn cho Hoắc Kiệt một tin nhắn nhưng lại nghĩ tới đêm qua đối phương không được nghỉ ngơi liền nhịn lại không gửi nữa.
Người đang yêu đương khó tránh khỏi việc tinh thần tốt một cách bất ngờ, tám giờ mười lăm, Diệp Hà Thanh nhận được điện thoại của Hoắc Kiệt, nghe thấy người nọ đang nằm trên giường, giọng nói khàn khàn lười biếng, đang hỏi xem cậu có đến phòng tranh không.
Từ sáng sớm khi tới phòng tranh, Diệp Hà Thanh đã gặp Từ Tư Lễ, cậu mím mím môi nói mấy câu với Hoắc Kiệt xong thì cúp máy.
Từ Tư Lễ hỏi: "Điện thoại của anh trai tôi à?"
Diệp Hà Thanh không muốn nói nhiều: "Ừm."
Từ Tư Lễ trầm mặc.
Diệp Hà Thanh chủ động mở miệng: "Tôi coi anh là bạn, anh còn là em trai của Hoắc ca nữa, những chuyện ngày hôm qua sau này đừng nhắc tới nữa." Có những lời nói ra nhiều sẽ làm sứt mẻ tình cảm, hơn nữa cậu không hy vọng em trai Hoắc Kiệt lại nói về hắn như thế. Không cần biết sau này hai người sẽ gặp phải chuyện gì, ít nhất đến khi đó rồi nghĩ biện pháp đối mặt cũng được.
"Vậy những chuyện trước kia thì sao?" Từ Tư Lễ quan sát vẻ mặt Diệp Hà Thanh nhưng thấy không có nhiều sự thay đổi.
Cậu nói: "Chuyện quá khứ đều đã qua hết rồi, hiện tại có truy cứu cũng không còn cách nào, huống hồ nhà anh cũng đã bồi thường đầy đủ cho tôi rồi, tôi cứu anh là chuyện của tôi, chân không còn nguyên vẹn cũng là chuyện của tôi. Hơn nữa cũng đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên người anh, không cần anh bồi thường nên anh cũng không cần ôm tâm lý hổ thẹn với tôi đâu."
Mấy câu nói này đã khiến Từ Tư Lễ á khẩu không thốt thành lời, Diệp Hà Thanh cười nhẹ với hắn: "Tôi đi trước."
Để lại Từ Tư Lễ không khỏi