Editor: Calcium
Một tiếng sét quấy nhiễu khiến người đang say ngủ tỉnh giấc.
Tia chớp sáng ngời chiếu vào cửa kính, ngay sau đó từng giọt mưa lớn như hạt đậu tí tách tí tách rơi đập về phía cánh cửa sổ, cửa của căn nhà cũ chưa từng qua tu sửa, đóng lại cũng chẳng kín.
Từ trong khe hở từng cơn gió mạnh thổi qua khiến âm thanh cửa kính loảng loảng va vào nhau vang vọng, Diệp Hà Thanh mơ hồ mở đèn, vừa nhìn thấy tình huống trước mặt thì lập tức há hốc mồm.
Cậu kép lê đôi dép xuống giường, lê từng bước hướng về phía cửa sổ, còn chưa tới gần, từng giọt nước mưa theo gió bay qua cửa sổ, bay thẳng táp vào hai má cậu, miệng cũng không tránh khỏi mà dính phải khí tức lạnh lẽo.
Cậu hơi híp mắt lại, trong miệng phì phì vài tiếng, nay lập tức quay người chạy vội ra ngoài cửa.
Nhà cũ mà gặp mưa to thì thường hay bị rò rỉ nước. Diệp Hà Thanh mở đèn trong phòng khách, đồng thời cửa của gian phòng khác cũng có người mở từ bên trong ra.
"Tiểu Chiếu."
Diệp Tiểu Chiếu sắc mặt tái nhợt, đỡ lấy tay Diệp Hà Thanh, khẽ cau mày, quét mắt về phía phòng vệ sinh.
Tiếng mưa rơi rõ rệt lọt vào tai, Diệp Hà Thanh nói với Diệp Tiểu Chiếu: "Nước vào nhà rồi."
Diệp Tiểu Chiếu thở dài: "Năm nay mưa nhiều hơn trước."
Diệp Hà Thanh đưa Diệp Tiểu Chiếu đến chiếc sô pha ngồi nghỉ ngơi, cậu mang tất cả thùng nhựa rồi chậu đến phòng vệ sinh để hứng nước chỗ bị rò rỉ. Kim đồng hồ vô hạn kéo dài một đêm khuya khô khan ẩm ướt oi bức, khe tường ở phía phòng khách cũng dường như bị thẩm thấu chút nước mưa, chậm rãi dọc theo vách tường cũ chảy xuống.
Diệp Hà Thanh liếc mắt nhìn bên trái một cái, lại liếc mắt nhìn bên phải một cái, trên mặt rõ ràng chẳng vui vẻ gì.
Diệp Tiểu Chiếu mặt vốn không có cảm xúc gì lúc này đột nhiên mềm nhũn, giơ tay bắt chuyện với cậu: "Em trai, mặc kệ đi, lại đây ngồi với anh một chút."
Diệp Hà Thanh lúc này mới bất đắc dĩ đi qua, mưa quá lớn, cho dù làm bất cứ biện pháp phòng tránh nào thì căn nhà cũng không thoát khỏi việc bị rò nước.
Căn nhà trên này đã rất lâu không được tu sửa, từ kiến trúc cho đến tiện nghi đều vô cùng xưa cũ, giống như một thứ máy móc bị gỉ sét không thể dùng được nữa, cho dù có thêm dầu loại bỏ han gỉ thì cũng chẳng khác nào đông đua tây bổ, lãng phí công sức, cũng vì vậy nên chủ nhà trọ không bỏ thêm tiền để thuê người sửa chữa lại.
Phiền Thành lớn như vậy, người làm công bên ngoài du nhập tới đây hàng năm tăng nhanh, bọn họ không thuê thì còn có người khác nguyện ý muốn thuê.
Hai anh em cùng nhau xuất thần, Diệp Hà Thanh nhìn một vách tường màu xám bị thấm ướt, sau khi trầm mặc, trong thâm tâm cảm thấy khó chịu mà tự trách: "Anh, chỉ trách em không có bản lĩnh cho anh một nơi ở tử tế hơn."
Lạch cạch ——
Một giọt nước rơi xuống từ trên trần nhà đậu vào trán Diệp Hà Thanh, cảm giác lạnh lẽo khiến cậu không khỏi giật mình, Diệp Tiểu Chiếu giơ tay thay cậu lau khô, sau đó nhắm ngay gáy cậu gõ cho một cái không nặng không nhẹ.
Diệp Tiểu Chiếu thoáng nhìn đôi mắt có chút hồng của Diệp Hà Thanh nói: "Em bây giờ nói ra những câu đó mới là muốn mạng của anh đấy, thân thể anh đã như vậy, không cầu gì hơn, có thể sống cùng với em đã là thỏa mãn lắm rồi. Nếu còn nói những lời không có bản lĩnh thế kia là muốn tức chết anh đúng không?"
Diệp Tiểu Chiếu bình ổn lại hô hấp của mình, khóe miệng dâng lên một nụ cười tự giễu đắng chát: "Nếu thật sự muốn bàn về bản lĩnh, còn có ai không có bản lĩnh hơn anh được nữa."
"Anh." Diệp Hà Thanh nắm chặt lấy tay Diệp Tiểu Chiếu không buông: "Anh đừng tự nói mình như vậy, là vừa nãy em sai rồi."
"Em biết là tốt rồi." Diệp Tiểu Chiếu tỉ mỉ phát hiện viền mắt của Diệp Hà Thanh đã ươn ướt, anh kiên nhẫn lau nước mắt cho cậu, nhìn chăm chú đối phương, "Chỉ cần chúng ta đi cùng nhau, cho dù có ngủ ở đầu đường xó chợ thì anh cũng không oán một câu nào, em mà còn tự oán giận chính mình thì chính là oán anh, có hiểu không hả?"
"....hiểu rồi."
"Anh." Diệp Hà Thanh buồn buồn lẩm bẩm: "Em khóc trước mặt anh thế này có phải là không tốt không?"
Diệp Tiểu Chiếu lắc đầu, anh gạt Diệp Hà Thanh rất nhiều đạo lý, mà Diệp Hà Thanh không học được, anh còn phải dạy nữa.
"Cổ nhân đã dạy nam tử hán đại trượng phu quyết đổ máu chứ không đổ lệ, lý nào lại như vậy? Trong lòng anh, chỉ cần là con người thì đều có cảm xúc. Anh tình nguyện mong em vui vẻ mỗi ngày, chịu ủy khuất thì sẽ khóc, không nghẹn mọi chuyện trong lòng tránh cho nghẹn đến hỏng cả người. Nam tử hán nghe thì kiên cường, nhưng đến lúc nào đó quá mệt mỏi, anh luôn hy vọng em chỉ là một người thường, vui thì cười, giận thì mắng đúng như suy nghĩ của em."
Đôi mắt Diệp Hà Thanh lúc này đã đỏ như mắt thỏ, cúi thấp đầu, ôm lấy eo Diệp Tiểu Chiếu nhẹ nhàng lay động: "Em chỉ muốn thân thể anh mau chóng hồi phục lại khỏe mạnh."
Diệp Tiểu Chiếu làm sao lại không hy vọng bản thân giống như một người bình thường khỏe mạnh chứ, vì anh mà đã liên lụy khiến Diệp Hà Thanh phải chịu nhiều gian khổ mà đáng ra ở độ tuổi này cậu không nên có rồi.
Một cơn mưa rào kéo dài đến khoảng bốn giờ đêm, căn nhà cũ nát nơi nơi đều ẩm ướt, nước mưa lênh láng sàn xi măng, Diệp Hà Thanh đã sớm xách cây lau nhà lau qua lau lại, xúc nước động trong nhà đổ ra ngoài cửa.
Diệp Tiểu Chiếu nhìn đồng hồ: "Em còn phải đi làm, để lát anh làm cho."
Diệp Hà Thanh nắm chặt cây chổi lau nhà: "Anh, hôm qua anh đã không nghỉ ngơi đủ rồi."
"Anh cả ngày nhàn rỗi, chút việc này thì tốn công gì? Nghe lời"
Diệp Hà Thanh nghe lời, bé ngoan đưa cây chổi lau nhà qua: "Anh mà mệt thì nhất định phải lập tức nghỉ ngơi nhé."
"Biết rồi, em là anh trai hay anh mới là anh trai đây hả? Ai biết nhiều hơn hả?"
Diệp Hà Thanh ngại ngùng cười: "Anh là anh trai, anh cũng biết nhiều hơn."
Em trai làm gì cũng tốt, tốt nhất vẫn là luôn luôn không cãi lại lời anh trai. Tốt đến mức có lúc Diệp Tiểu Chiếu còn nảy sinh một ảo tưởng, nếu có kiếp sau, thân thể anh khỏe mạnh, khuôn mặt anh tuấn, em trai là một cô gái thì nhất định anh sẽ lấy em trai về nhà để cậu có thể hưởng phúc cả đời.
"Tiểu Chiếu, em đi làm đây."
"Ừm, đi đường cẩn thận."
Đi đến cửa Diệp Hà Thanh liền xoay người, giơ tay ôm anh một cái. Cậu biết anh có việc giấu cậu nhưng đối phương không chủ động nói ra thì cậu sẽ không hỏi nhiều.
"Tiểu Chiếu." trong mắt Diệp Hà Thanh lóe lên một chút không muốn. "Em đi đây nha."
Diệp Tiểu Chiếu bật cười: "Nhóc con, đi đi không